Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:48:34
Lượt xem: 30
Người cầm đầu chĩa mũi thương vào Hạ Vân Sâm và Giang Đình, những binh lính tuân tra ban đêm khác cũng làm theo.
Nhìn mười mấy cây thương dài trước mặt, Giang Đình đỡ trán, liếc nhìn Hạ Vân Sâm, dùng ánh mắt dò hỏi y cách giải quyết.
Hạ Vân Sâm buông tay ra, người trong tay ngã xuống, nằm trên mặt đất kêu ai da ai da thảm thiết.
Sau đó y lấy ra một tấm lệnh bài của trinh sát doanh.
Thân là trinh sát, có rất nhiều lúc cần phải tuỳ cơ ứng biến, tùy theo tình huống mà hành động, tiền trảm hậu tấu, vì vậy khi thực hiện nhiệm vụ sẽ mang theo tấm thẻ bài này, những binh lính khác nhìn thấy thì phải tạo thuận lợi phối hợp với họ.
“Hai người chúng tôi đang thực hiện mật lệnh của Trương thiêm sự, các anh cũng muốn ngăn cản sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương thiêm sự là chỉ huy của trinh sát doanh, không giống các võ tướng giỏi cầm quân đánh giặc bài binh bố trận khác, anh ta xuất thân từ tổ chức ám vệ, sau mới gia nhập quân doanh, có thể g.i.ế.c người một cái vô hình, là một sự tôn tại mà mọi người trong doanh đều tôn trọng và sợ hãi.
Mà trinh sát doanh cũng là đại doanh có địa vị cao nhất trong quân doanh bên cạnh các võ tướng.
Sắc mặt binh lính tuần tra ban đêm đột nhiên thay đổi, hoảng sợ không thôi, chắp tay nói: "Là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin đại nhân thứ tội."
Hạ Vân Sâm khoát tay: "Để kẻ đó ở lại các người đi đi.' Tốp lính đi tuân tra ban đêm vội vàng câm thương quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ chậm một giây làm ảnh hưởng đến việc chấp hành nhiệm vụ của trinh sát. Nếu thật là vậy, chắc chắn họ sẽ bị Trương thiêm sự trói gõ lại, phạt đánh năm mươi roi.
Khi nghe thấy thân phận trinh sát của Hạ Vân Sâm, gã nằm trên đập lập tức biết chuyện mà mình lén làm đã tới tai Chỉ huy sứ. Biết mạng sống khó giữ, gã sợ đến nỗi ngất lịm đi.
Giang Đình khoanh tay, cười đầy ẩn ý: "Không nhìn ra anh oai phết đấy nhỉ, tôi còn tưởng anh chỉ là một binh tốt bình thường thôi cơ.'
Đối diện với Giang Đình, Hạ Vân Sâm lập tức giấu nhẹm khí thế sắc bén trên người, trở vê với phong thái vốn có của Tống Hạ. Y phủi góc áo, nói: "Trinh sát doanh không dễ vào thế đâu."
Giang Đình nói: "Anh không hỏi vì sao tôi đ.ấ.m đá linh hoạt vậy à?” Hạ Vân Sâm túm người đang nằm trên đất dậy: "Mỗi người đều có bí mật của mình."
Vừa nghe vậy, Giang Đình vui vẻ gật đầu: "Chí lí. Chắc chắn anh cũng có rất nhiều bí mật."
Hạ Vân Sâm ngẩn ra.
"Nhưng tôi lười quan tâm chuyện của người khác lắm. Đi đây." Nhấc chân đi được hai bước, Giang Đình chợt nhớ ra chuyện gì đó. Cô đi vòng lại, nhặt con d.a.o ngắn đánh rơi trong bụi cỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-167.html.]
Cô đá lên người kẻ đã hôn mê: "Lại thêm một nhân chứng.
Hạ Vân Sâm nói: "Cậu về nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ đưa gã đi gặp Chỉ huy sứ.'
"Trinh sát doanh của mấy anh do Chỉ huy sứ đại nhân quản lý trực tiếp nhỉ, thế anh có biết đại nhân định xử lý Trịnh đồng tri thế nào không? Đã tìm đủ chứng cứ ông ta tham ô của công chưa?”
Hạ Vân Sâm lắc đầu: "Tôi có biết gì đâu, tôi chỉ là một tên lính mới thôi."
Giang Đình: "Ồ."
Hạ Vân Sâm liếc xéo cô: "Mắt cậu còn đau nữa không?”
Giang Đình trợn mắt lườm y: "Vẫn hơi nhức, chắc đến ngày mai là hết."
Cô lại đi vài bước, chợt nhớ ra Hạ Vân Sâm cũng là một người bệnh. Người ta đã quan tâm mình như thế, mình cũng phải hỏi han lại cho lịch sự ha.
Vì vậy, cô bèn hỏi: "Vết thương n.g.ự.c vẫn ổn chứ?"
Hạ Vân Sâm: "Không... Ữm, hơi hơi..."
"Hơi gì cơ? Vết thương toác ra rồi à?"
Giang Đình vỗ đầu: "Chậc, ơn nghĩa của anh hôm nay tôi sẽ khắc ghi. Anh muốn ăn gì, mai tôi nấu riêng cho anh một suất ăn khác với các thương binh bình thường nhé."
Hạ Vân Sâm vừa đi vừa nghiêm túc nghĩ ngợi: "Bánh gạo chiên rưới xốt đường nâu."
Giang Đình: "Mỗi thế thôi á?"
Hạ Vân Sâm quả quyết đáp: "Đúng vậy.
Xế chiều nay y có việc bận, làm xong hết việc mới biết hôm nay đầu bếp doanh bán món gì. Mà khổ nỗi hôm nay Tiêu Thừa lại có nhiệm vụ phải rời khỏi doanh trại, các binh lính thân cận khác hoàn toàn không biết đại nhân nhà mình nhớ thương món gì, thế là không ai mang bánh gạo chiên rưới xốt đường nâu về cho y.
(Hạ Vân Sâm: Dỗïi!!)