Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:48:42
Lượt xem: 20
Giang Đình biết người anh ta đang nói đến chính là Triệu Khinh Hồng.
Bình thường thôi, ai bảo người ta là nam chính trong truyện chứ.
Cô cười cho qua: "Được rồi, không phải làm cho Khổng Tiêu đâu. Nghe giọng anh chua lòm luôn đấy, không biết còn tưởng anh muốn hết cả vại dấm”
Tạ Ninh chớp mắt: "Chẳng lẽ anh lại có bạn mới rồi à? Anh xem lại mình đi, con người anh sao mà hay trêu hoa ghẹo nguyệt thế hả, thế sau này tôi có phải bạn thân nhất của anh nữa không đây?"
Giang Đình dở khóc dở cười: "Đại ca à, không ai dùng thành ngữ trêu hoa ghẹo nguyệt như thế hết."
Cô véo mặt Tạ Ninh: "Rồi rồi rồi, làm gì có ai so bì được với anh, mau tới giúp tôi nấu cơm đi."
Tạ Ninh hừ một tiếng. Đến lúc này, anh ta mới giúp cô nhóm lửa.
Đổ nước thương và hành thái vào trong phần gạo nếp đã được ngâm no nước, bỏ sườn đã được ướp đẫm gia vị vào trong gạo nếp, cho vào nổi rồi bắt đầu hấp cách thủy với lửa lớn.
Lại vo viên cà rốt và thịt heo đã băm nát thành viên tròn, quấn gạo nếp bên ngoài rồi cho vào nồi hấp.
Thịt viên chỉ cân hấp nửa canh giờ, xôi sườn hấp khoảng một canh giờ là xong.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh cười nói: "Tuyệt! Hai món này làm dễ, tôi cũng muốn học!"
Giang Đình gắp thức ăn vào hộp đựng đồ ăn, cười nói: "Tôi đi đưa đồ ăn trước đã, về rôi dạy anh sau."
Cô câm hộp đựng thức ăn ra ngoài thương binh doanh. Chờ một lúc, cô mới thấy Hạ Vân Sâm đi tới từ một con đường khác.
Thấy cô, y khựng lại một lúc rồi giải thích: "À tôi... đi ra ngoài rồi."
Giang Đình nói: "Ừ, vết thương của anh lành rồi chứ?"
"ừ"
"Vậy là tốt rồi, xem hôm nay tôi đã chuẩn bị gì cho anh nè."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-172.html.]
Hạ Vân Sâm ngồi xuống ghế cô đã chuẩn bị trước, báo tên món ăn mình đã gọi ngày hôm qua: “Bánh gạo chiên rưới xốt đường nâu?”
Giang Đình cười tủm tỉm nói: "Đúng, nhưng có một món đó thôi thì làm sao mà đủ được. Xem này, có cả xôi sườn và thịt viên ngọc trai nữa đấy."
Sau khi hấp một canh giờ với lửa lớn, gạo nếp không có màu trắng như trước đó mà có màu nâu nhạt vì ngâm trong nước tương. Từng hạt xôi mâm dẻo dính lên miếng sườn, giữa những hạt xôi lại có thể nhìn thấy phần thịt sườn mềm mọng tách ra khỏi xương. Món ăn trông lại càng ngon mắt nhờ sắc xanh của hành thái. Vừa mở nắp ra, mùi xôi thịt thơm phức đã xộc thẳng vào mũi Hạ Vân Sâm.
Thịt viên ngọc trai và xôi sườn kho có mùi giống nhau. Nhưng thịt viên tròn vo như bánh trôi gạo lại trông có vẻ đáng yêu hơn, mà kích thước viên tròn cũng vừa hay để cho hết vào miệng.
Hạ Vân Sâm bất giác nuốt nước miếng.
Món do Giang Đình nấu lúc nào cũng khiến y vừa vui mừng vừa ngạc nhiên như vậy, hệt như ăn mãi không hết, ăn mãi cũng chẳng thấy chán.
"Nào, nếm thử xem." Nháy mắt tiếp theo, một đôi đũa đã được nhét vào tay y.
"ừ"
Cầm đũa, y đang định gắp một miếng sườn thì chợt nhớ tới điều gì đó, bèn ngước mắt nhìn cô.
Giang Đình cảm thấy khó hiểu: "Nhìn tôi làm gì?
Hạ Vân Sâm chậm rãi nói: Những món này cậu nấu cho mình tôi thôi à?"
(Giang Đình: Anh nghĩ nhiêu quá, chí ít phải cho ba, bốn, năm, sáu, bảy người ấy chứ. )
Nghe thấy Hạ Vân Sâm hỏi vậy, theo bản năng, Giang Đình thâm nhủ: Đương nhiên không phải.
Bởi vì cô đã hấp tổng cộng ba bát xôi sườn kho, cô mang cho Hạ Vân Sâm một bát, hai bát còn lại để trong doanh trại cho đám Tạ Ninh ăn.
Nếu phải so sánh thì chỉ có thể nói phần của Hạ Vân Sâm là nhiều nhất mà thôi.
Nhưng Giang Đình sao có thể để Hạ Vân Sâm đoán được suy nghĩ trong đầu mình một cách dễ dàng như thế? Gần như chỉ trong nháy mắt, cô đã trả lời với vẻ mặt chân thành: "Ừ, làm riêng cho anh đấy."
Hạ Vân Sâm tin ngay. Tuy ngoài mặt không có gì khác nhưng trong lòng, y thâm lấy làm thỏa mãn. Thậm chí y còn phá lệ hỏi Giang Đình: "Cậu ăn chưa?"
"Vẫn chưa." Giang Đình bắt đầu nói lung tung: “Đồ ăn vừa xong tôi đã vội vội vàng vàng mang cho anh rồi. Thứ nhất là vì ăn lúc nóng mới ngon, thứ hai là vì không muốn để anh chờ lâu, dù sao tối hôm qua anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy mà. Nếu không có anh thì bây giờ tôi đã bị Trịnh đồng tri gán cho cái danh tội phạm g.i.ế.c người rồi. Đại ân đại đức suốt đời khó quên, vậy nên bữa cơm này nhất định phải cố hết sức làm anh thỏa mãn chứ."