Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 184

Cập nhật lúc: 2024-11-11 04:49:03
Lượt xem: 30

Hạ Vân Sâm ngồi thẳng trên ghế, vẻ mặt nghiêm nghị, quai hàm nghiến chặt, nói: "Bây giờ có bao nhiêu hạt bị ẩm, bao nhiêu hạt đã nảy mầm?"

"Theo ước tính thì khoảng tám trăm thạch, mọc mầm chiếm ba phần. Sau trận mưa này, rất có thể sẽ lên đến vạn thạch."

Hạ Vân Sâm nắm chặt nắm tay, chậm rãi thở ra, nói thẳng vào vấn đề: "Nói cho ta nghe xem các cậu đã nghĩ ra biện pháp cứu trợ nào rồi."

Đối với chuyện lần này, cả khí chất lẫn giọng điệu trong lời nói của y đều lạnh lùng và uy nghiêm của một vị Chỉ huy sứ, như thể với người cởi mặt nạ đi ăn ban ngày là hai người hoàn toàn khác vậy.

Giang Đình hơi nheo mắt lại, liếc nhìn y một cái rồi cúi đầu cung kính, nói: "Trước mắt, tiểu nhân đã có có vài ý tưởng."

Cô nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn ý tưởng dùng vôi sống để chống ẩm, nâng cao đáy kho, hong khô tường và lấy lúa đã nảy mầm ra trồng.

"Vấn đề lớn nhất chúng tôi bây giờ gặp phải chính là nhân lực không đủ, vật dụng cần thiết cũng không đủ, cho nên đêm khuya mới tới đây thỉnh cầu đại nhân ra quyết định!"

Hạ Vân Sâm nghe xong cũng không nói gì, chỉ là cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Thừa và Chu Đông nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy căng thẳng.

Một lúc lâu sau, Hạ Vân Sâm mới nói: "Tiêu Thừa, sắp xếp người tới thương binh doanh, trước tiên đem hết vôi sống vê đầu bếp doanh. Sáng mai, anh dẫn người vào trấn mua vôi sống."

Y hỏi Giang Đình: "Cậu nghĩ bao nhiêu vôi mới đủ?" Giang Đình đáp: "Ít nhất cũng phải năm trăm cân."

Hạ Vân Sâm gật đầu, ra lệnh cho thân tín còn lại: "Truyên lệnh xuống dưới, sáng mai, trại đầu tiên của bộ binh doanh sẽ hủy bỏ cuộc diễn tập, đến đầu bếp doanh chờ lệnh, bảo quản sự lương thực của đầu bếp doanh sắp xếp cho bọn họ nâng kho và hong tường. Chiều mai, trại thứ hai sẽ thay phiên."

Nói xong, y lại nhìn Giang Đình: "Gieo hạt cân bao nhiêu người?"

Giang Đình hơi ngạc nhiên, Hạ Vân Sâm có thể sắp xếp người giúp lấy vôi là cô đã cảm tạ ông trời lắm rồi. Tuy nhiên, không những vậy, y lại còn lệnh cho binh lính giúp làm ruộng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tiểu nhân ước tính cần khoảng một trăm người.'

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-184.html.]

Hạ Vân Sâm nói: "Được, bảo trại thứ ba của Tiền bách hộ dẫn một trăm quân lính đến đầu bếp doanh để Giang quản sự sắp xếp."

Quân lính không kịp phản ứng, đại nhân vừa giao hàng ngàn binh lính cho một lính bếp ư?

"Đi đi." Hạ Vân Sâm liếc nhìn.

Mấy người lính rất giật mình, đáp: "Vâng!"

Sau khi đám Tiêu Thừa chạy ra khỏi doanh trại để sắp xếp công việc, Hạ Vân Sâm nói: “Bên ngoài đang mưa to, các cậu ở đây chờ mưa tạnh rồi hãy quay về."

Hai người Giang Đình vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn đại nhân!"

Hạ Vân Sâm sai một binh lính thân cận mang hai bộ quân phục sạch sẽ để họ thay.

Người lính kia nói: “Các anh ra trước tấm bình phong thay đồ rồi quay lại nhé." "Được rồi, cảm ơn người anh em, hì hì, bộ quân áo này trông khá mới đấy." Chu Đông mở quần áo ra nhìn: "Giang Đình, chúng ta cùng đi thôi."

Giang Đình vội vàng nói: "Không, không anh ởđi trước đi, anh thay xong tôi sẽ thay.

"Trời ạ, đều là đàn ông với nhau, có gì mà xấu hổ." Chu Đông lẩm bẩm, đi thay quân áo trước.

Hạ Vân Sâm ngồi lại, tiếp tục xử lý quân sự, nhưng vẫn cảm thấy mình không còn nhập tâm như trước nữa, bèn đặt bút xuống ngẩng đầu nhìn Giang Đình, giọng điệu chậm rãi, thậm chí còn có mấy phần ôn hòa: " Sao cậu không đi thay quần áo?"

Trong suy nghĩ của y, Giang Đình không chỉ giỏi nấu nướng, võ công giỏi mà còn có một đặc điểm khác, đó là sự tận tâm.

Vốn dĩ y cho rằng để cô làm quản sự kho lương sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ai ngờ rằng y lại không suy nghĩ chu toàn, để gặp phải sự việc tối nay, khiến cô phải đội mưa đến. Hơn nữa, những phương pháp cô đề xuất đều có lý và rất khả thi.

Điều này khiến y cảm thấy có hơi áy náy và hơn cả là yêu mến.

Giang Đình ngượng ngùng ngồi xuống, sợ quần áo ướt sẽ làm bẩn ghế nên đứng trong góc nghĩ đến chuyện lương thực.

Loading...