Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:49:04
Lượt xem: 18
Nghe được câu hỏi của Hạ Vân Sâm, cô quay lại, nói: "Tôi đợi anh Đông thay xong rồi mới thay."
Không biết lúc nào, Hạ Vân Sâm đã đứng dậy, bước ra khỏi bàn và đi về phía cô.
Y nhìn đôi chân trân của Giang Đình đặt trên thảm, luôn cảm thấy đôi chân đó trắng trẻo và mềm mại hơn chân mình. Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, nhặt bộ quần áo khô treo trên lưng ghế lên, nói: : "Cứ thay ở đây đi..."
Giang Đình khẽ trợn mắt, trong đầu cô vang lên một hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở cô rằng đã đến lúc phải kiếm cớ lần nữa rồi.
Ai mà ngờ Hạ Vân Sâm nói được nửa chừng thì dừng lại, ánh mắt nhìn cô với vẻ thâm thúy, thậm chí còn cúi đầu liếc nhìn eo cô, sau đó đặt quân áo lại rồi cứ thế rời đi.
Giang Đình nhìn bóng lưng y, sau đó mới nhớ tới hình như cô đã từng nói mình bị chứng bất lực thì phải...
Giang Đình thâm nghĩ: "Chứng bất lực này lại cứu mạng mình một lần nữa rồi."
"Ngẩn ngơ cái gì đó? Đến lượt cậu rồi." Chu Đông nhanh chóng thay quần áo, câm khăn tay vừa đi tới vừa lau tóc.
Giang Đình "Ồ" một tiếng, lấy quần áo của mình đi ra phía sau bình phong để thay. Trong bóng tối, cô cởi quần áo ướt và mặc quân áo khô vào, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi Hạ Vân Sâm lại ngồi vào bàn làm việc, giả vờ giải quyết quân sự thì Chu Đông và Giang Đình cũng ngồi trên ghế đợi mưa tạnh.
Màn đêm dần dân buông xuống, Giang Đình khoanh tay dựa vào ghế suy nghĩ sắp xếp ngày mai, còn Chu Đông thì bắt đâu ngủ gật, khẽ phát ra tiếng ngáy.
Giang Đình vội vàng đưa tay vỗ vỗ cánh tay Chu Đông, dùng ánh mắt ra hiệu với anh ta. Chu Đông chợt tỉnh lại, nhớ ra đây là lều trại của Chỉ huy sứ, không phải nơi ở của mình, đành phải cố gắng ngồi dậy.
"Tại sao mưa vẫn không tạnh vậy?" Anh ta lẩm bẩm, lơ đãng nhìn căn lầu Chỉ huy sứ rộng rãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-185.html.]
Trong lầu có một dãy giá sách lớn, bên trái là sách, bên phải là các cuộn giấy ghi chép. Án thư dài và rộng, bên trên chất không biết bao nhiêu là sách, phía sau tủ có một chiếc giường nhỏ để ngả lưng, bên trên có cả gối và chăn.
Áo choàng, giáp nhẹ và giáp nặng được treo trên giá treo quân áo bằng gỗ, trên cùng treo mũ sắt, kiếm treo bên cạnh, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy đây mùi m.á.u nồng đậm, không khỏi rùng mình. Lâu nơi Chỉ huy sứ nghỉ ngơi ở phía sau, hai lều không thông với nhau.
"Hơn một tháng trời không mưa, lần này chắc mưa cũng lâu đây."
Giang Đình nhỏ giọng nói, xoa xoa trán, cô có hơi lo lắng về kho lương, muốn nhân lúc đêm mưa trở vê, song lại không muốn lại để quần áo ưới.
Cửa lều trại vẫn làm bằng vải mùa hè, chưa được thay bằng vải lông như mùa đông, gió từ bên dưới lùa vào, quấn lấy hai người ngồi cách cửa không xa.
Chu Đông rụt cổ, xoa xoa cánh tay, nói: "Chỉ huy sứ còn đang xử lý việc quân, nhìn thôi cũng thấy mệt."
Một người có quyền lực như vậy nhưng lại rất tận tâm và có trách nhiệm, Chu Đông cảm thấy mình cũng nên học hỏi. Thế là, anh ta bắt đầu nghĩ đến kho lương, thỉnh thoảng sẽ bàn bạc với Giang Đình. Họ ngồi ở xa, lại nói nhỏ, phía sau bàn không nghe thấy một âm thanh nào.
Hạ Vân Sâm từ sau chồng sách cao ló mắt ra, nhìn thấy Giang Đình và Chu Đông, lưng hơi khom xuống, chụm đầu vào nhau, đang xì xâm điều gì đó.
Lúc này, một người lính bước vào, nói: "Đại nhân, giờ đã là giờ hợi, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi ạ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Quân y đặc biệt dặn dò binh lính để mắt tới Hạ Vân Sâm, không để y làm việc quá sức, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương.
Hạ Vân Sâm xoa xoa cổ, thở ra một hơi rồi đứng dậy.
Giang Đình và Chu Đông cũng nhanh chóng đứng dậy.
Hạ Vân Sâm hỏi: "Tiêu Thừa đã trở lại chưa?”
Người lính: "Vẫn chưa ạ." Hạ Vân Sâm trầm ngâm nhìn Giang Đình và Chu Đông, nhớ ra Chu Đông là bạn thuở nhỏ của Tiêu Thừa, bèn nói: "Anh ngủ trên giường của Tiêu Thừa đi."