Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 189

Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:49:11
Lượt xem: 15

Đám lính bếp cười đến méo cả miệng, nhanh chóng tiến đến, đổ cá vào chậu gỗ rồi dùng d.a.o xử lý nội tạng cá.

Cá lớn dài bằng lòng bàn tay có thể dùng làm canh cá đậu hũ, tình cờ hôm nay có xay đậu hũ, cá nhỏ có thể chiên lên để làm cá khô.

Chẳng bao lâu, các món ăn chuẩn bị cho thương binh doanh đã lần lượt được nấu xong, mùi thơm nồng nặc tràn ngập toàn bộ đầu bếp doanh. Lính bếp đã có chút miễn nhiễm với mùi này, nhưng binh lính trong kho lương cách đó không xa đều lũ lượt quay đầu lại, ruột gan bị mùi hương này quyến rũ, mọi cơ quan nội tạng bắt đầu ca bài ca "không thành kế".

Một người lính câm cưa trong tay, vươn cổ ngửi mùi thức ăn trong không khí, ghen tị đến mức suýt khóc. “Đây là bữa ăn thêm cho thương binh sao? Mẹ nó, thơm quát"

"Tôi nghe người ta nói một bữa ăn của thương binh có thể chọn hơn chục món, tất cả đều là thịt cá, có đúng không?”

"Đúng vậy, hôm qua có một người cùng trại của tôi từ thương binh doanh trở về, anh ta nào có đi dưỡng thương, phải nói là đi hưởng phúc mới đúng. Ba ngày được ăn thêm một bữa thì thôi đi, đằng này ngày nào cũng có sữa dê và sữa đậu nành để uống, ở trong phòng không cần luyện tập, chỉ cần nằm cả ngày là được. Tôi thấy anh ta béo lên không ít đâu.'

"Nghe anh nói, tôi cũng muốn trở thành thương binh quá....

Một lúc sau, những người chăn dê và đánh bắt cá lại mang về thêm rất nhiều cá, nặng ít nhất cũng phải hàng chục cân. Chú Lương vốn muốn giữ những con cá này lại cho đầu bếp doanh để bổ sung vào bữa ăn, dù sao thì cũng là người của đầu bếp doanh bắt được. Nhưng bây giờ xem ra cá nhiều đến mức lính bếp cũng không thể ăn hết trong một bữa được.

“Hay là.. đưa một ít cho những người lính đến giúp đỡ?"

Tần Quyết cười nói: "Chú là quản sự thì chú cứ quyết định, cháu không có ý kiến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-189.html.]

Chú Lương nhìn những lính bếp xung quanh, mọi người đều không có ý kiến gì, dù sao bọn họ cũng đến giúp đầu bếp doanh, cho họ thêm chút đồ ăn cũng là điều nên làm.

Chú Lương nói: "Được rồi, vậy mang đi nấu hết đi! Giang Đình, cháu đến dạy bọn họ đi.”

Giang Đình bị chỉ định chỉ đành bất lực chen ra khỏi đám đông, cười nói: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ dạy các anh cách làm canh cá đậu hũ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Loại bỏ vảy nội tạng của những con cá cỡ lòng bàn tay và chiên trong chảo. Vì chảo của đầu bếp doanh lớn, có thể chiên hơn chục con cá cùng một lúc nên sẽ không mất quá nhiều thời gian. Sau đó, thêm vài lát gừng và hành, cho nước vào đun nhỏ lửa cho đến khi nước dùng chuyển sang màu trắng thì cho gia vị và đậu hũ vào, cuối cùng cho một nắm hành lá cắt nhỏ vào.

Với những loại cá nhỏ hơn thì chỉ cần dùng tay bóp cho ra hết nội tạng, sau đó trộn với muối rôi cho vào chảo chiên đến khi chín vàng giòn.

Thực ra, tốt nhất nên chiên ngập dầu, thêm một ít bột ớt và bột thì là nhưng điều kiện có hạn nên chỉ có thể làm vậy thôi.

Đến giữa trưa, lính bếp gửi đồ ăn đến cho thương binh doanh trước, sau đó đưa cơm đến các trại khác, cuối cùng mới mời các binh sĩ đến giúp ăn cơm.

"Ăn cơm thôi!" Giang Đình đi tới hô to: "Tào bách hộ, vất vả rồi, mau đi ăn trưa thôi, bếp nhỏ đã chuẩn bị xong đồ ăn cho các anh rồi này."

Sau một buổi sáng đốt lửa, tường và sàn của kho về cơ bản đã khô ráo, bước tiếp theo là nâng kho lên, thóc phải được lấy ra, để tạm vào sọt và thúng. Hòm gỗ được tháo dỡ, phần đáy được nâng lên cao, sau đó mới đổ lương thực vào.

Việc này đòi hỏi phải làm lân lượt từng hòm một, đây là một công việc rất tốn thời gian.

Bách hộ là võ tướng, đương nhiên là ăn đồ ăn trong bếp nhỏ, nhưng nhìn những người lính mệt mỏi cả buổi sáng xung quanh, Tào bách hộ sao có thể ăn một mình được? Anh ta nói: "Không cần đâu, binh sĩ ăn gì thì tôi ăn nấy, tôi không kén ăn đâu." Anh ta gọi binh lính dưới trướng dừng lại, rửa tay trước rồi tập trung tại bãi đất trống của đầu bếp doanh để lấy thức ăn.

Loading...