Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:21:52
Lượt xem: 26
Hơn nữa, gân đây bữa ăn thêm của thương binh doanh cũng có không ít gà, mấy ngày nay Giang Đình đã tích lũy một đống chân gà, buổi chiều rảnh rỗi sẽ dành thời gian cắt móng.
Sau đó cho chân gà vào nồi chân qua, vớt ra để ráo rồi cho vào chảo chiên vàng, lại cho vào nước lạnh ngâm, da hổ sẽ lộ ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đun nóng dầu trong chảo, cho hành tây, gừng, tỏi và một ít tương ớt đã ướp vào xào thơm, thêm nước và xì dầu, trút chân gà vào hâm cho mềm, thêm chút muối và đường trắng, đun cạn nước rồi lấy ra khỏi nồi.
Hôm nay cô làm một nồi chân gà da hổ lớn, để lại một tô lớn cho đám người Tạ Ninh, phần còn lại đưa cho Hạ Vân Sâm và Khổng Tiêu mỗi người một phần. Sau đó đặt những món ăn khác lên trên, đặt vào hộp thức ăn rôi lên đường.
Cô đi qua đại doanh Khổng Tiêu ở trước, đúng như dự đoán, Khổng Tiêu đã đợi cô.
Giang Đình đưa hộp thức ăn cho nàng, cười nói: "Nhớ trả hộp thức ăn cho đầu bếp doanh đấy.
Khổng Tiêu chớp mắt: "Biết rồi mà, ừm... Thơm quá.
Giang Đình nói: "Vì Triệu Khinh Hồng tặng tôi một đôi găng tay, nên lần này hắn có thể nếm thử món ăn."
Khổng Tiêu cười nói: "Hai người các anh đấy, sao lúc nào cũng không vừa mắt đối phương vậy."
Giang Đình trợn mắt: "Xi, tôi lười đi gặp hắn, đi đây."
Cô cầm hộp thức ăn khác đi được vài bước thì dừng lại.
Bởi vì Hạ Vân Sâm đang đứng ở ven đường nhìn cô, ánh mắt giống như... Bắt gian?
Cô giật mình, lắc đầu, bước tới như không có chuyện gì, cười nói: Sao anh lại đến đây? Tình cờ gặp anh, thật trùng hợp.'
Hạ Vân Sâm mím môi, ừ một tiếng.
Giang Đình nói: "Đi thôi, vẫn đến trinh sát doanh ăn cơm đúng không?”
Hạ Vân Sâm gật đầu.
Giang Đình giải thích: "Người vừa rồi là người bạn mà tôi gặp ở tân binh doanh.”
Hạ Vân Sâm lại ừ một tiếng.
Giang Đình sờ sờ đầu: "Anh sao vậy? Hôm nay cổ họng khó chịu à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-203.html.]
Hạ Vân Sâm hít một hơi, dừng lại, nhìn cô, nghiêm túc hỏi:
"Cậu... Rốt cuộc có bao nhiêu người bạn?”
Lời nói của y khiến Giang Đình choáng váng, nếu phải tính ra thì, không kể kiếp trước, sau khi xuyên qua cô đã kết được không ít bạn.
Đầu tiên là Khổng Tiêu, sau đó là Tạ Ninh, Tần Quyết, Hà Kính, sau đó là đám người Chu Đông Tiêu Thừa, gần đây nhất là Hạ Vân Sâm.
Cô đã sống hai đời, lại không phải là người ngạo mạn, không có bạn bè mới là kỳ lạ đó.
Nhưng cô luôn cảm thấy điều Hạ Vân Sâm hỏi có chút kỳ lạ, chẳng qua cô không có thời gian suy nghĩ, bèn trả lời: "Rất nhiều..."
Sắc mặt Hạ Vân Sâm càng ngày càng u ám.
Giang Đình khó hiểu nhìn y: "Có phải hôm nay anh gặp chuyện gì không vui, tâm trạng không tốt không? Hay là vì tôi đến muộn nên anh đói?"
Hôm nay khá sớm mà.
Nhìn thấy vẻ mặt vô tri vô giác của cô, tâm trạng Hạ Vân Sâm rất phức tạp, im lặng đi về phía trước.
Giang Đình vội vàng đi theo: “Anh đi chậm một chút, chân tôi lạnh cóng không theo kịp...
Vừa đi, cô vừa nghĩ xem mình đã làm không đúng chỗ nào, đắc tội tổ tông này chỗ nào rồi?
Một lúc sau, cuối cùng Hạ Vân Sâm cũng điêu chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu suy nghĩ xem liệu mình có quá đáng hay không. Y chưa bao giờ kết một người bạn thật sự, nhưng y chỉ biết rằng y không vui khi Giang Đình đưa đồ ăn cho những người khác.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, cuối cùng y cũng thận trọng mở miệng: "Cậu... Nói là chỉ nấu cho mình tôi thôi."
Cô có nói vậy à?
Giang Đình suy nghĩ thật kỹ, như thể đó là một câu vô lý hết sức.
Cô quyết định thành thật nói ra sự thật, tránh cho Hạ Vân Sâm xem lời đó là thật.
"Lần đó để cảm ơn sự giúp đỡ của anh nên tôi mới nấu cho anh, câu nói tiếp theo là cảm ơn anh đã đưa tôi đến Biên thành, nhưng tôi cũng để lại một ít cho mấy người trong doanh trướng của tôi. Thỉnh thoảng gặp những người bạn khác, cũng... Cũng để phần một ít...'
Cô nhìn khuôn mặt ngày càng căng thẳng của Hạ Vân Sâm, càng nói càng nhỏ giọng: "Anh bị sao vậy? Có phải anh coi thường bạn bè của tôi không?”
(Hạ Vân Sâm: Rốt cuộc em có bao nhiêu em gái tốt vậy hả?)