Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 206

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:21:57
Lượt xem: 19

Anh ta cũng nhận ra rằng mình thực sự có lỗi trước.

Con người anh ta là như thế, dám làm dám nhận, nếu anh ta đã sai thì phải xin lỗi Giang Đình mới được, chỉ là anh ta vẫn luôn không tìm được cơ hội cho đến khi nhìn thấy Giang Đình đi ra khỏi trinh sát doanh.

Anh ta cảm thấy sau lưng càng lúc càng lạnh, Giang Đình thật sự được đi lại tự do trong trinh sát doanh, cô hoàn toàn không phải là một lính bếp bình thường, còn bản thân anh ta lại khiêu khích cô nhiều như vậy, bây giờ cô vẫn còn sống rất tốt, đủ để chứng minh Giang Đình thật sự là một người rộng lượng.

Chẳng qua Giang Đình chỉ là quá lười biếng để tính toán với một tên nhóc thôi, cô mỉm cười bất ngờ nói: "Ô? Không giống như lời cậu có thể nói ra ha."

Lý Trạch ngại ngùng nói: “Dù sao tôi cũng đã xin lỗi rồi, có chấp nhận hay không thì tùy anh!”

Giang Đình gật đầu: "Được rồi, miễn cưỡng chấp nhận, còn điều gì muốn nói nữa không?”

Lý Trạch không có gì để nói, song khi nghe cô hỏi như vậy, anh ta lại có suy nghĩ khác, khó khăn nói: "Là... Chiêu anh vừa sử dụng đó, có thể dạy cho tôi không?”

Giang Đình: .... Da mặt cậu dày thật đấy, nhưng tiếc là không thể"

"Anh...' Lý Trạch đột nhiên nổi giận: "Không được thì thôi, tạm biệt!"

Anh ta quay đầu rời đi, sau khi đi được vài bước mới nhớ rằng mình đã đi ngược rồi, đây không phải là đường trở về doanh trướng của anh ta. Vì vậy anh ta chỉ có thể tức giận quay lại và chạy về phía con đường khác.

Giang Đình sờ sờ cằm, cười khúc khích.

Rạng sáng hôm sau, Giang Đình xuống giường, chuẩn bị xuất phát.

Tạ Ninh co rụt người trong chăn bông, trợ mắt hỏi: "Giang Đình, anh phải đi à?"

"Đúng rồi, cũng đến lúc anh nên dậy rồi, không phải hôm nay đến lượt anh làm bữa sáng sao?"

Giang Đình chỉnh trang lại quân áo, sau đó mới mặc áo khoác ngoài.

Lúc này, Tân Quyết đưa một bộ quần áo ra nói: "Chút nữa cưỡi ngựa sẽ rất lạnh, anh mặc thêm một cái đi, đây là quần áo cũ của tôi, đừng chê nha."

Giang Đình vui mừng khôn xiết: "Đúng là đang muộn phiền thì gặp quý nhân, vừa rồi tôi vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, cảm ơn." Cô nhận lấy quần áo rồi quấn thêm một lớp, sau khi mặc quần áo chỉnh tê và vệ sinh cá nhân xong, Tần Quyết câm túi bạc đi tới, giơ lên nhìn cô: "Anh có thể giúp tôi một việc không?”

Giang Đình nói: “Anh nói đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-206.html.]

Tần Quyết: "Lần trước tôi vội vàng đến Biên thành, tôi không mang theo bạc, sau đó còn mượn năm lượng của anh Tiêu Thừa, cho nên tôi nghĩ đến lần này nhờ anh giúp tôi mang một ít tiên cho chị tôi, tôi cũng không biết khi nào mới có thể đi gặp chị ấy nữa."

Giang Đình bỏ túi tiền vào túi, trêu chọc nói: "Anh không sợ tôi giấu đi sao?"

Tần Quyết cười ôn hòa, kiên quyết nói: "Anh không phải loại người như vậy.

Giang Đình nói: "Nếu chị ấy nhờ tôi thúc giục anh kết hôn thì sao?”

Tần Quyết sững sờ: "Cái này..." Tạ Ninh nghiêng người qua nói: "Chuyện này dễ thôi, anh cứ nói anh Tần Quyết cũng thích đàn ông."

Giang Đình hét lên: "Này, anh muốn chị gái anh ấy đuổi tôi ra ngoài hả?”

Tạ Ninh cười lớn nói: "Đây không phải là cách tốt nhất sao?"

Tần Quyết liếc nhìn Giang Đình, ho nhẹ nói: "Được rồi, đừng đùa nữa, mau đi đi, xíu nữa sẽ muộn mất."

Giang Đình vác túi nói: “Được, tôi đi đây."

Tạ Ninh nói: “Đừng quên mang cho tôi thứ gì ngon về đấy!"

Giang Đình: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ quên."

"Này... Quên rồi thì đừng trở về..."

*x**

Khi những tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện bầu trời, Giang Đình đã đợi sẵn ở cổng đầu bếp doanh, không lâu sau, một người đàn ông mặc đồ đen với áo choàng trên vai bước tới.

Giang Đình đưa mắt nhìn Hạ Vân Sâm, cho đến khi y đi tới trước mặt mình.

Hạ Vân Sâm khó hiểu: "Cậu đang nhìn cái gì đấy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình ghen tị nói: Anh mặc bộ đồ này đẹp trai quá, áo choàng này đẹp thật.

Người có tiền có quyền cưỡi ngựa thường dùng áo choàng để giữ ấm, còn cô chỉ có thể mượn quần áo cũ của người khác, nghĩ thế này thì cô không kìm được những giọt nước mắt chua xót.

Loading...