Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:22:07
Lượt xem: 16
'Bánh bao, bánh bao lớn, bánh bao lớn vừa ra lò đây!"
"Mì nước xốt đây, mì thịt băm đây, mì tương đây, hủ tiếu đây, không ngon không lấy tiền..."
"Bánh bao thịt tươi, bánh bao thịt muối đây, bánh bao nhân rau mặn đây, không ngon cũng không lấy tiền!"
Giang Đình đứng ở trên đường, buồn cười nhìn hai chủ quán cạnh nhau lớn tiếng so đo, không ai phục ai.
"Ông chủ, cho một bánh bao thịt tươi, thêm một bánh bao đậu đũa. Giang Đình dừng lại ở trước sạp bánh bao: 'Một cái bao nhiêu vậy?”
Ông chủ vui vẻ ra mặt, đắc ý liếc nhìn ông chủ sạp bánh bao bên cạnh, nhiệt tình nói: "Bánh nhân thịt ba văn một cái, đậu đũa hai văn."
Ông ta mở lồng hấp ra, hơi nóng hôi hổi bốc lên, một mùi thơm bột mì đập vào mặt. Mười cái bánh bao trắng lớn bằng nắm đ.ấ.m nằm bên trong lồng hấp, trông vô cùng hấp dẫn.
Giang Đình hài lòng nói: “Cho hai cái nếm thử trước."
Ông chủ bánh bao nhanh nhẹn dùng kẹp trúc gắp bánh bao bỏ vào trong túi giấy, khoe khoang: "Bánh bao của tôi lớn hơn bánh bao của các chủ quán khác, ăn hai cái đã no bụng, thịt cũng là thịt heo tươi mới nhất. Nếu như cảm thấy ăn ngon thì lần sau lại đến nha."
Giang Đình cười nhận lấy, đặt tiền ở trên thớt, cắn một miếng bánh bao lớn trước rồi gật đầu: "Không tồi."
Tuy rằng vỏ bánh không tính là quá mềm, nhân thịt cũng không ngon lắm nhưng ở một nơi chỉ làm được những món ăn bình thường như Biên thành mà nói, đây đã được coi là một cái bánh bao tiêu chuẩn. Cô lại lấy ra mấy đồng tiền: "Lấy thêm mỗi loại bánh bao một cái đi, gói lại cho tôi, buổi trưa tôi ăn."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Có ngay!" Ông chủ bánh bao cười đến nỗi miệng không khép lại được, mặt mày hớn hở.
Giang Đình nhớ đến chuyện hôm qua rõ ràng cô đã nói sẽ tìm Hạ Vân Sâm chi trả tiên mua thịt dê, bị Tiêu Dư cắt ngang xong quên cô quên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-212.html.]
Thôi bỏ đi, nể tình Hạ Vân Sâm hào phóng tặng da lông cho cô, hôm qua coi như cô mời khách vậy.
Xách một túi bánh bao lên, cô lại đi đến quầy hàng bên cạnh: "Ông chủ, cho một bát mì thịt băm."
Lần này đến lượt ông chủ sạp mì thắng lại một ván, ông ta vừa nhìn ông chủ bánh bao với vẻ khiêu khích vừa nhanh nhẹn kéo mì sợi, cho vào nồi, ném thêm chút rau xanh, cho gia vị vào trong bát. Sau khi Giang Đình ăn xong hai cái bánh bao thì cảm thấy chỉ mới no một nửa bụng, bởi vì thể chất của cô đặc biệt nên lượng cơm cô ăn hàng ngày cũng nhiều hơn người bình thường.
Mì cán tay làm tại chỗ đã được vớt lên nhanh chóng và cho vào trong bát, thêm một muỗng nước dùng, lại thêm một muỗng thịt băm và hành lá cắt nhỏ. Mì thịt băm thơm nức mũi đã được đưa đến trên bàn trước mặt Giang Đình.
"Bao nhiêu một bát vậy?”
"Tám văn một bát, khách quan thấy ăn ngon thì lần sau lại đến nha."
Sau khi trả tiền xong, Giang Đình dùng đũa đảo trong bát một cái để thịt muối lẫn vào trong mì, sau đó hút sột soạt một miếng lớn. Mì sợi trơn mềm không cần ra sức nhai đã đến dạ dày, một bát mì đã bị cô ăn sạch rất nhanh.
Cô ợ một cái, lúc này mới cảm thấy bụng đã no, bèn xách theo túi quân áo của mình đi tìm cửa hàng thuê xe bò.
Cô định đi đến nhà chị gái của Tần Quyết đưa đồ trước, sau đó đi xem thử những chỗ xây nhà.
Dựa theo chỉ dẫn của ông chủ sạp mì, Giang Đình đã tìm được cửa hàng thuê xe một cách dễ dàng, đưa hai lượng bạc tiên đặt cọc, bỏ ra năm mươi văn thuê một chiếc xe bò.
Bò ở cửa hàng thuê xe được thuần hóa rất ngoan ngoãn, dù là người lạ lái xe, nó cũng sẽ không bướng bỉnh, thế là Giang Đình thoải mái lái xe bò rời khỏi nội thành phồn hoa, đi về phía ngoại thành.
Càng đi vê phía nông thôn càng có thể nhìn thấy cỏ cây hai bên đường khô héo rõ rệt, người trên đường cũng không còn nhiều như ban nãy nữa.
Mùa thu đìu hiu, Giang Đình bọc mình bằng áo cũ mà Tân Quyết cho, khẽ ngâm nga ca hát theo sự chuyển động của xe bò.