Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:21
Lượt xem: 21
Giang Đình lau mồ hôi, cười khổ nói: "Đâu phải tôi được hoan nghênh, là sức quyến rũ của bữa ăn phụ đấy."
Trinh thám đưa cô về đầu bếp doanh, rồi dỡ đồ trên người xuống, chất lên người Giang Đình, suýt chút nữa đè Giang Đình xuống: "Đến rồi, tôi trở về phục mệnh đây."
Giang Đình gật đầu: "Được, cảm ơn cậu, đi thong thả nhé. Tôi không tiễn cậu được !ồi..."
Cô cố gắng duy trì mấy gánh nặng lớn trên cánh tay không rơi xuống.
Trinh thám đồng tình nhìn cô: “Cậu... Bảo trọng nhé."
Trong doanh trướng, đám người Tạ Ninh đang nằm ở trên giường ngủ trưa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyên đến tiếng la yếu ớt của Giang Đình: "Tạ Ninh, Tân Quyết, mau tới giúp nào..."
"Hình như tôi nghe thấy tiếng Giang Đình?" Tạ Ninh thò đầu ra khỏi chăn, vểnh tai lên.
Tần Quyết xoay người xuống giường: "Là anh ấy"
Anh ta mang giày bước nhanh ra ngoài, kéo tấm rèm lên, cơ thể khựng lại.
Tạ Ninh cũng chen ra, khoa trương kêu lên: "Anh là ai?"
Trên vai Giang Đình bên trái một cái bao lớn, bên phải một cái bao lớn, trên hai cánh tay mỗi cái đeo thêm một cái bao lớn nữa, hai tay nâng ở trước ngực. Phía trên chất bốn, năm cái bao, giống như xếp La Hán, còn cao hơn cái cổ của cô luôn.
Giang Đình nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt, u ám nói: "Ta là một con quỷ c.h.ế.t mệt. Nếu không tới giúp ta, ta sẽ lập tức lấy mạng các người."
Tần Quyết nhanh chóng đi lên phía trước ôm thứ trên cánh tay cô xuống, ngạc nhiên nói: "Nhiêu như vậy à, lại còn nặng quá trời nữa."
Tạ Ninh cũng đến xách hộ hai bao quân áo trên cánh tay cô. Hà Kính chống quải trượng, đang muốn tới giúp đỡ thì Giang Đình nói: "Không cần đâu, hai cái còn lại tôi có thể làm được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-220.html.]
Tạ Ninh ước lượng một chút bao quân áo trên tay mình, lại nhìn Tần Quyết, nói: "Hình như cái này của tôi là quần áo nhỉ, trên tay Tần Quyết là cái gì thế, nhìn nặng ghê á."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai cánh tay Tần Quyết đều nổi gân xanh cả lên: "Hình như là đồ ăn, nặng lắm. Mau mau, vào thôi."
Mấy người nhanh chóng tiến vào trong doanh trướng, bày đồ vật ra trên bàn. Giang Đình ôm túi nước uống mấy ngụm nước lớn về sau, lau trán, khí khái nói: "Đến đây, cho các người xem chút tôi mang gì trở về này!"
Trong một cái bao quần áo lớn đựng áo bông bên trong được chuẩn bị cho Tạ Ninh, Tần Quyết và cô, đến lúc đó có thể mặc ở trong áo bông quân doanh phát, người ngoài không nhìn ra được.
Trong một cái bao khác là các loại giày, vớ, mũ, cùng với một thảm lông dê. Đương nhiên, chỉ có một chiếc thảm lông dê thôi, là Giang Đình đã cắn răng mua, vì để có thể thoải mái ngủ một giấc vào mùa đông, nên cô cũng liều mạng.
Đồ đạc trong hai cái bao này xem như bình thường, Tạ Ninh vui vẻ vuốt ve bộ quần áo mới, cười thật tươi đến nổi chỉ thấy răng không thấy mắt: "Thật ấm, lúc tôi ở nhà cũng chưa từng mặc áo trong dày như vậy, không ngờ là đến quân doanh lại còn có thể sống tốt đến vậy.'
Tần Quyết cởi thẳng quần áo trên người, mặc thử cái áo trong của mình một chút, cười nói: "Vừa y người, sao anh biết số đo cơ thể của chúng tôi vậy?"
Giang Đình liếc anh ta một cái: "Ngủ chung giường với các anh mấy tháng rồi, tôi dùng mắt đo được."
Cô mở mấy cái bao khác ra, bên trong chứa một ít đô ăn, còn có một số thứ linh tinh như hạt giống và gia vị khó mua trong thị trấn, còn có một ít đồ khô do chị của Tần Quyết gửi cho anh ta.
Tạ Ninh hoan hô một tiếng: "Đều là đồ tôi thích ăn!"
Cuối cùng, Giang Đình kéo ba cái bao còn lại đến, mở một cái ra, bên trong là lông thú.
Có da chồn, da dê, da hồ ly, da thỏ... Mỗi cái đều được làm sạch, vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.
Nếu Hạ Vân Sâm đã hào phóng để cô tự do chọn, còn bảo cô chọn một ít cho bạn bè nữa thì đương nhiên cô sẽ không khách sáo rồi. Cô chọn cho mỗi người trong doanh trướng chọn hai miếng, còn lấy cho Chu Đông một miếng, Khổng Tiêu cũng có một miếng nữa.
Hạ Vân Sâm cũng không biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền, dù sao trừ những thứ cô lấy đi thì trong tủ vẫn còn bốn phần năm. Hơn nữa cũng không phải tiền của mình, cho nên cô rất mạnh tay mà chọn.