Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:35
Lượt xem: 14

Bởi vì trong nhà Tiểu Thất nuôi heo nuôi, dê mà đám heo của đầu bếp doanh xuất hiện tình trạng ăn không vô, nửa đêm gào thét, tâm trạng không tốt kéo bè kéo lũ đánh nhau, đều sẽ để Tiểu Thất xem giúp.

“Anh Đình, chú Lương tìm em, em phải về trước."

Tiểu Thất vừa chuẩn bị đi, hai con mèo cũng đi theo phía sau cậu ấy.

Giang Đình nói: 'Hôm nay công việc trên đồng cũng xong rồi, chúng ta cùng nhau về thôi. Đi nào anh Đông."

Chu Đông đáp: "Đi thôi, đi thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi tới đầu bếp doanh, Giang Đình để cho Chu Đông và Tiểu Thất đi xem ra chuyện gì, còn mình thì vội vã đến nhà xí một chuyến, trở vê thay vải nguyệt sự. Đợi cô tiện đường ghé qua chuồng heo, phát hiện không thấy ai cả. Hỏi một tên lính bếp mới biết được, hoá ra con vật hôm nay xảy ra vấn đề không phải heo, mà là dê.

Sau khi vào thu, độ khó chăn dê cũng tăng lên, chỉ dựa vào mảnh đất bên kia sông đã không đủ cho bầy dê ăn. Hơn nữa hiện giờ có rất nhiều dê cái đã sinh con nên cần nhiều cỏ dại hơn, nên vị trí chăn dê cũng cách quân doanh càng ngày càng xa.

Mà chú Lương tìm Tiểu Thất đến giúp đỡ là bởi vì có hai con dê cái khó sinh.

Dê cái khó sinh, nếu một xác hai mạng vậy thì sẽ tổn thất đến bốn con dê. Bây dê là tài sản quân doanh, vả lại những con dê này chỉ có võ tướng trở lên mới có tư cách ăn, nếu ở trên trách tội xuống, đám lính bếp chăn dê đều khó thoát khỏi trừng phạt.

Giang Đình không nhịn được mà bước nhanh hơn, mau chóng chạy ra ngoài đại doanh. Bởi vì lính bếp không được chú Lương dẫn đi thì không thể tùy tiện ra khỏi doanh trại nên Giang Đình đành ngồi chồm hổm trong góc một hồi. Cô nhân lúc không ai phát hiện, nhanh chóng chạy tới, tay chống lan can gỗ trèo lên tường viện cao hơn hai mét, sau đó nhảy xuống lăn trên mặt đất, người không sao, cô đứng dậy vỗ nhẹ vào đám cỏ vụn.

Cũng may động tác vừa rồi không khiến cho tấm vải thấm nguyệt sự không bị lệch, m.á.u kinh không bị tràn ra.

Cô nhanh chóng băng qua sông, đi thật lâu vê hướng thường chăn dê cũng không tìm được tung tích của đám người Tiểu Thất.

Cô lại xoay một vòng, phát hiện người ở hướng khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-228.html.]

Phóng mắt nhìn qua, mấy chục con dê bị dồn cùng một chỗ, đang kêu be be mất kiên nhẫn, đám lính bếp cầm roi nhìn chúng nó. Cách đó không xa, mấy người vây quanh một chỗ đang nói cái gì đó.

Giang Đình bước nhanh tới, dừng lại thở hổn hển, xoa xoa bụng, nói: "Thế nào rồi?"

Tần Quyết, Tiểu Thất và chú Lương đều ngồi xổm trước mặt hai con dê cái. Giang Đình đi qua vừa nhìn, một con dê cái đã sinh xong, con kia thì còn đang đau bụng sinh.

Mà điều khiến cô bất ngờ đó chính là tay Tần Quyết đây m.á.u tươi, có một ít còn b.ắ.n lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta nữa, ngược lại trên tay Tiểu Thất sạch sẽ hơn nhiều, chỉ có một ít chất nhầy.

"Mọi người đang...'

Chú Lương nói: "Uầy, đúng là không thể chăn dê ở nơi quá xa được, vừa rồi bọn Tần Quyết gặp phải sói hoang."

Giang Đình sửng sốt, đột nhiên nhớ tới trên thảo nguyên còn có loại sinh vật này tồn tại.

"Bao nhiêu con sói, có ai bị thương không?”

Tần Quyết nói: "Lúc ấy mỗi người chúng tôi dẫn mười mấy con dê đi những nơi khác nhau, nhưng chỉ có tôi gặp phải sói thôi. Cũng may là một con sói cô độc, nó muốn xông lên cắn bây dê nhưng bị tôi dùng đá đập trúng mắt dọa chạy mất, có hai con dê cái bị sợ hãi nên khó sinh.'

Một lính bếp khác nói: "Chúng tôi nghe nói gặp sói, sợ quá, nên chạy nhanh về doanh gọi người đến."

Giang Đình hỏi: "Trước kia có ai từng gặp sói không?”

"Vậy thì không có, bây sói tuy rằng ghê gớm nhưng lại sợ lửa, với sợ đoàn người hơn. Chúng không dám tới gân quân doanh, ngược lại là mùa đông năm ngoái, các vị đại nhân dẫn các tướng sĩ đi săn bắn, bắt được không ít sói trở về."

"Nếu là sói cô độc, vậy có lẽ trước kia là từng là vua sói, chẳng qua bây giờ già rồi bị vua sói mới đuổi ra ngoài...

Loading...