Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:42
Lượt xem: 19

"Vậy gọi món làm sao đủ ăn, nhưng cũng là do tự mình trông được. Tôi cũng rất chờ mong, nghe người ở đầu bếp doanh nói đến lúc đó muốn ăn lẩu gì đó, cũng không biết là món gì mới."

"Đúng rôi, đợi lát nữa nếu là ở trên núi săn được con dã thú nào thì có thể câm đến cho đầu bếp doanh giúp chế biến đó, chỉ cân hai mươi văn một món ăn...

Nói đến đồ ăn, tâm trạng của các tướng sĩ hòa hoãn hơn, lại bắt đầu hi hi ha ha kề vai sát cánh leo núi.

Giang Đình và Tạ Ninh đi ở phía sau đội ngũ, trên lưng đeo gùi, trên tay câm rổ, trên đầu còn quấn một chiếc khăn chắn gió, nửa khuôn mặt và lỗ tai đều bị vây lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người họ ăn mặc như hai người thiếu nữ nhà lành.

“Giang Đình! Giang Đình, đây không phải là con đường lần trước chúng ta tới sao?" Tạ Ninh nháy mắt ra hiệu.

Giang Đình nhìn xung quanh, nói: “Đợi lát nữa đổi hướng đi."

Tạ Ninh gật đầu, kéo kéo áo bông của mình: "Đừng nói nữa, đi mới một lát đã nóng rồi."

Trên người hai bọn họ đều mặc áo bông trong quân doanh, quần áo này được binh sĩ hậu cần trong doanh may ra, chỉ ghép mấy mảnh vải lại với nhau, nhồi bông trộn với vài miếng da mèo, lông gà, lông vịt rồi khâu chúng lại.

Đường kim mũi chỉ trên quân áo giống như con rết, trừ xấu ra thì chẳng còn gì.

Không biết có phải anh trai khâu vá đã nhìn sót gì hay không mà áo bông của Tạ Ninh có một cái lỗ lớn chưa khâu lại, vừa đi vừa rơi lông gà ra ngoài. Tạ Ninh đành chạy ởi tìm người hậu cần sửa lại mấy kim.

Giang Đình thì càng kỳ cục hơn, tay áo cái ngắn cái dài, cái ngắn chỉ che lại nửa cánh tay, cũng may bên trong cô có lớp áo trong thêm bông tự mua, cho nên mới không đến nỗi cánh tay rét cóng.

Chậc chậc, cái tay nghê này thật là đáng đánh mà.

Giờ hai người bọn họ rất thích lên núi để tìm sản vật núi rừng, quả thông và quả phỉ trên các cây xung quanh đều đã bị hai người bọn họ hái hết sạch từ mấy lần trước tới rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-232.html.]

Lân này hai người chuẩn bị ra tay trước, không thể để các tướng sĩ biết được chuyện quả thông và quả phỉ mà cũng hái được.

Bởi vì các tướng sĩ hồi trước đều chạy đi leo cây, đến khi trời tối thì trong túi ai nấy đầy ặc quả thông, nhưng lại nói là vẫn chưa chặt đủ củi.

Giang Đình và Tạ Ninh bị võ tướng dẫn đội phê bình một trận, hai người bọn họ cũng lo lắng nếu như lúc leo cây có tướng sĩ bị ngã thì bọn họ cũng không thể chối tội, cho nên sau này cũng không dám trắng trợn mà hò hét mọi người cùng hái quả thông nữa, chỉ đành chờ bọn họ tự phát hiện ra món ngon này mà thôi.

Rất nhiều cây ở núi Mạc Kim đều có tuổi thọ hơn trăm năm, hai người ôm cũng không đủ.

Bọn họ lại tìm thấy một cây thông thật lớn, Giang Đình cởi áo ngoài ra, đeo bao tay vào, hít sâu một hơi, linh hoạt mà trèo lên trên, tốc độ leo cây đó nếu để con khỉ nhìn thấy cũng sẽ bị dọa c.h.ế.t mất.

Giang Đình khêu quả thông ở trên cây, Tạ Ninh thì nhặt ở dưới, hai người bận rộn đến mức vui vẻ vô cùng, hái xong cây này lại đổi sang cây khác. Một lát sau, cuối cùng có tướng sĩ phát hiện hai người bọn họ, kêu lên: -Hai anh đang làm gì vậy?”

Giang Đình ngồi ở trên chạc cây, cười nói: "Hái quả thông và quả phi thôi."

Vừa nghe có ăn, rất nhiêu tướng sĩ đều chạy tới, lúc này mới phát hiện cây của Giang Đình cao đến dọa người, ngẩng đầu nhìn lên từ bên dưới, chỉ thấy được mỗi hai chân Giang Đình.

"Thằng nhóc này trèo lên đó kiểu gì vậy?"

Có người thử trèo lên cây thông, kết quả trèo vài cái đã kêu thảm trượt xuống dưới.

"Không phải leo giống anh đâu, vừa nhìn đã biết anh chưa leo cây bao giờ rồi, để tôi cho."

"Được được được anh làm đi, cẩn thận một chút, chúng tôi giúp anh một tay.

Các tướng sĩ nhốn nháo tìm người hợp sức với mình rồi bắt đầu leo cây, chờ khi võ tướng chạy tới, trong rừng cây đã bắt đầu lao xao một trận mưa quả thông.

Cũng may củi lửa hôm nay cũng đã đốn được kha khá, võ tướng nhìn trái nhìn phải, hét lên một tiếng: "Tránh ra, để tôi thử xem nào!"

Loading...