Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 255

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:19
Lượt xem: 12

Anh ta nhìn sủi cảo trong bát của Chu Đông: “Anh không ăn à? Không ăn thì cho tôi."

Chu Đông sợ tới mức vội ôm chặt bát: "Cút!”

Giang Đình ngồi phịch xuống bên Tạ Ninh và Tân Quyết, thở dài: "Haiz."

"Sao thế, người kia tìm anh là có chuyện gì?"

Giang Đình lắc đầu: "Không có gì, bảo tôi dạy anh ta nấu ăn."

Cô không muốn nói chuyện về Lý Trường Hoằng cho đám người Tạ Ninh, nói cũng vô dụng, ngược lại còn tăng thêm phiền não.

Tần Quyết đẩy hai cái bát lớn tới, bên trên còn úp hai cái bát để giữ ấm: "Ăn nhanh đi, mì trương lên bây giờ.'

Giang Đình xoa mặt, nhận lấy đũa rồi bắt đầu ăn. Đang ăn, cô chợt nhớ tới một chuyện: "A đúng rồi, mấy ngày nay tôi bận nên quên mất. Không phải chú Lương nói sau Đông Chí sẽ cho tôi nghỉ ba ngày sao, tôi lại có thể đi biên thành rồi."

Tạ Ninh nghe xong thì chua lòm nói: "Ài - tôi cũng muốn đi quá."

Giang Đình cười tủm tỉm nói: "Cái này thì tạm thời tôi không giúp anh được nhưng tôi có thể giúp mang đồ về cho anh, muốn ăn cái gì?"

Tạ Ninh suy nghĩ một chút: 'Món bánh lần trước, khoai lang đỏ và còn CÓ...

Giang Đình gật đầu, tỏ vẻ cô đã nhớ kỹ.

Cô lại nhìn vê phía Tần Quyết: "Còn anh thì sao, muốn cái gì?"

Tần Quyết cười nhẹ nói: "Tôi không thiếu gì cả."

Giang Đình hỏi: "Cân đưa thư cho chị gái anh không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Quyết nghe vậy thì cụp mắt, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi ở quân doanh không có quân công gì... Không có gì đáng viết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-255.html.]

Lúc này Giang Đình mới từ bỏ: "Được, tôi nghỉ ngơi một ngày, ngày kia xuất phát.

Cô lại đi hỏi đám người Hà Kính, Chu Đông, nhớ kỹ những món họ yêu cầu rồi cuối cùng mới đi tìm chú Lương xin nghỉ.

Món ăn thêm trong tiết Đông Chí lần này rất viên mãn, ngay cả Thần Uy đại tướng quân cũng khen Hạ gia quân, hai vị chỉ huy cũng rất vui, lập tức hào phóng cho Giang Đình nghỉ, hơn nữa còn thưởng cho cô một lượng bạc.

Giang Đình lại đi tìm Tiêu Thừa, nhờ anh ta giúp đỡ hẹn một người cũng chuẩn bị đến biên thành chấp hành nhiệm vụ trinh sát. Sáng ngày hôm sau, cô cầm tay nải xuất phát.

Nói ra cũng thật trùng hợp, lần này người đưa cô đến biên thành lại chính là người đưa cô từ biên thành vê quân doanh lần trước. Hai người nhận ra nhau, chào hỏi vài câu, trinh sát cười nói: “Lại là cậu à.'

Giang Đình ôm c.h.ặ.t t.a.y nải nhỏ của mình vâng dạ đáp: "Vâng, lại làm phiền anh rồi."

Thám báo vỗ vỗ yên ngựa, nói: "Đi, lên ngựa nào."

Lần này hai người chỉ có thể cưỡi cùng một con ngựa. Thám báo ngôi đằng trước, Giang Đình ngồi đẳng sau, may mà lần này cô mặc rất dày, trên đầu còn đội mũ lông, quàng khăn lông thỏ, đeo bao tay chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Hai người một ngựa rong ruổi trên nên tuyết hơn nửa ngày, tốn hơn một nửa thời gian so với lần trước mới đến biên thành. Mùa đông ở biên thành vẫn rất náo nhiệt, bá tánh nơi này sớm đã quen với cái rét khốc liệt của mùa đông. Giang Đình vừa đi vừa dạo, trước tiên ăn một bát mì rồi lại ăn hai cái bánh bột ngô. Đi một hồi, cô cảm giác cả người ấm lên, bèn cởi mũ và khăn quàng cổ xuống.

Mà lúc này, vài người đứng ở cách đó không xa đang quan sát cô. Người đàn ông câm đầu nhìn chằm chằm vào Giang Đình, hỏi: "Là cậu ta à?"

"Vâng đại nhân, là cậu tal"

Lý Trường Hoằng vuốt cằm, lộ ra một nụ cười nham hiểm: "Đúng là oan gia ngõ hẹp, chính cậu ta dâng đến cửa thì ta sẽ không khách khí nữa.

Anh ta ý bảo hai tên binh lính thân cận, nói: "Lát nữa trời tối, mang cậu ta đến gặp ta."

"Vâng, đại nhân!"

Giang Đình tạm thời vẫn chưa phát hiện bản thân bị theo dõi, cô đi dạo một vòng, ăn uống no đủ rồi tìm một khách điếm để nghỉ tạm.

Lân này cô đến biên thành, ngoài việc chơi bời thả lỏng tâm trạng thì mục đích chính vẫn là bắt đâu chuẩn bị sửa nhà.

Tính tổng hoa hồng được chia và quân lương được nhận mấy tháng nay thì trong tay cô đã có bảy, tám lượng bạc, làm nên không thành vấn đề nhưng cô cũng không quá đặt kỳ vọng vào việc đó. Bây giờ trời đông giá rét, không thích hợp khởi công thì chỉ có thể sang đầu xuân năm sau lại làm.

Loading...