Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:27
Lượt xem: 16
Lúc này, dưới sự yểm trợ của binh lính thân cận, Hạ Vân Sâm âm thầm tiến vào biệt viện.
Tuy rằng công phu của binh lính thân cận và thủ hạ của Lý Trường Hoằng không tệ nhưng vẫn còn kém xa Hạ Vân Sâm. Y rất thuận lợi lẻn lên nóc nhà căn phòng nơi Giang Đình đang ở, sau đó nằm sấp, nhẹ nhàng gỡ một miếng ngói nhìn xuống.
Có lẽ sự chú ý vào lúc này của Lý Trường Hoằng đều ở trên người Giang Đình, nên không phát hiện Hạ Vân Sâm đã đến.
Anh ta tiếp tục nói: "Ta biết rồi, là cậu không muốn đàn ông hâu hạ đàn ông, cảm thấy trái với ý trời đúng không? Thật ra cũng không khó đến vậy đâu, đoạn tụ trên đời này nhiều thế chẳng phải vẫn sống rất tốt sao." Cái gì mà đàn ông hầu hạ đàn ông chứ, Hạ Vân Sâm nhướng mày.
Chẳng lẽ Lý Trường Hoằng này là...
Trong lòng y giật thót.
Ngay sau đó, y nghe Giang Đình nói: "Đúng vậy, tôi chê ngài ghê tởm."
Lý Trường Hoằng cả giận nói: "Cậu lặp lại lân nữa xem?”
Giang Đình ngồi dậy, nâng cao âm lượng: "Ngài điếc à? Tôi nói rồi, ngài là cái đồ biến thái c.h.ế.t tiệt thích đùa bỡn đàn ông, thật làm cho tôi ghê tởm!"
Tay Hạ Vân Sâm run lên, sắc mặt cứng đờ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Câu “đồ biến thái c.h.ế.t tiệt" của Giang Đình suýt chút nữa khiến cho người trên nóc nhà trượt chân lăn xuống.
May mà Hạ Vân Sâm nhanh chóng tỉnh táo lại.
Vấn đề rối rắm bây giờ không phải là đàn ông hay gì đó, cứu Giang Đình ra trước rồi nói sau.
Nơi này ở trong biên thành, Hạ Vân Sâm không muốn làm loạn khiến Thần Uy đại tướng quân biết chuyện này, đến lúc đó sẽ không có ai được lợi cả.
Tốt nhất là thân không biết quỷ không hay cứu Giang Đình đi, sau đó kiếm thời gian rồi báo thù cho cô.
Dù sao Lý Trường Hoằng cũng là Chỉ huy sứ của đại doanh Tây Bắc, chức vị hai người tương đương, gia thế địa vị cũng tương đương, ngoài mặt Hạ Vân Sâm thật đúng là không thể làm gì Lý Trường Hoằng.
Lý Trường Hoằng chính là một người c.h.ế.t cũng không biết xấu hổ, nếu thẳng thừng tìm anh ta đòi người thì nói không chừng anh ta phấn khích hơn, càng sẽ không thả người rời đi, thậm chí còn có thể làm bị thương Giang Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-260.html.]
Hạ Vân Sâm chuẩn bị chờ Lý Trường Hoằng rời đi rôi mới hành động. Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến động tính.
Sự kiên nhẫn của Lý Trường Hoằng đối với Giang Đình cuối cùng cũng hết, anh ta hét lớn một tiếng: "Ông đây xem cậu đúng tìm đường c.h.ế.t mài Đồ không biết tốt xấu!"
Anh ta đánh thẳng một quyền về phía Giang Đình, Giang Đình ngôi ở trên giường, nghiêng đầu né tránh nắm đấm, giơ tay lên lập tức phản kích lại.
Lý Trường Hoằng biết thân thủ Giang Đình tốt, cho nên sớm có chuẩn bị, nhanh chóng ngăn chặn thế công của cô. Hai người ở trên giường đánh mấy chiêu, động tác hung hãn đến mức khó có thể phân biệt được.
Hạ Vân Sâm nắm chặt chuôi kiếm, đang chuẩn bị nhảy xuống phá cửa sổ vào, trong thoáng chốc tiếp theo Giang Đình lại đột nhiên giống như hết hơi, bị Lý Trường Hoằng vỗ một chưởng lên vai.
Cả người cô ngửa ra sau, đau đến co người lại, cuộn mình ở cuối giường, há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch.
Lý Trường Hoằng dừng tay, sắc mặt lạnh lùng, cười nhạo: "Chỉ mấy chiêu như vậy đã không chống đỡ được? Còn tưởng răng cậu lợi hại lắm cơ."
Giang Đình không để ý tới anh ta, vuốt n.g.ự.c thở hổn hển, đôi mắt trừng trừng như sắp chất.
Lý Trường Hoằng nhíu mày: "Này, cậu làm sao vậy?!"
Anh ta nhìn tay mình, chẳng lẽ chưởng vừa nãy mạnh đến vậy sao?
Hạ Vân Sâm nhíu chặt mày, ánh mắt dán lên ngói, từ vị trí này nhìn xuống, có thể thấy đỉnh đầu Giang Đình và Lý Trường Hoằng, còn có bàn tay Giang Đình giấu ở phía sau, trên tay cô đang cầm thứ gì đó.
Điều này làm cho y chần chờ, chỉ có thể tạm thời kiềm chế hành động, chẳng lẽ Giang Đình có kế hoạch gì ư?
Giang Đình không ngừng khó khăn phun ra mấy chữ: "Tôi, có... Bệnh tim..."
"Bệnh tim?"
Giang Đình đau đớn thở dốc, sắc mặt van xin: "Cho tôi, cho tôi thuốc..."
Lý Trường Hoằng cảnh giác tiến lên, thấy bộ dáng Giang Đình không giống giả vờ, quả thực không khác gì một cơn đau tim.
Giang Đình run rẩy vươn một tay, bắt lấy vạt áo Lý Trường Hoằng, ánh mắt đau đớn cầu xin.