Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 262

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:31
Lượt xem: 15

Bên ngoài, binh lính thân cận của Hạ Vân Sâm và Lý Trường Hoằng cũng đang giao thủ, trong sân lóe bóng kiếm, dây cung căng thẳng thoáng cái đã đứt không thể vãn hồi.

Giang Đình một cước đá văng cửa, rồi trốn ở sau nó thò đầu ra nhìn. Trong lúc hai người đánh suýt chút nữa muốn lật tung nóc nhà, cô nhận ra người che vải đen chính là Hạ Vân Sâm!

Y thật sự đã trở lại, còn tự mình tới cứu côi

Trong nháy mắt, trong lòng Giang Đình sinh ra một loại cảm giác chua xót, giống như một bàn tay siết chặt trái tim cô, khiến cô nhất thời có hơi hoảng hốt.

Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, biết nơi đây không nên ở lâu, dù sao đây cũng là địa bàn của Lý Trường Hoằng.

Nếu Hạ Vân Sâm đã che mặt, thì tức là không muốn thân phận bị bại lộ, bằng không để cho Đại tướng quân biết Hạ Vân Sâm đêm khuya lén xông vào phủ đệ của người khác, còn ra tay thì người chịu thiệt chắc chắn là y.

Mà cô chỉ là một tên lính bếp nho nhỏ, không ai cảm thấy Lý Trường Hoằng có bao nhiêu lỗi khi bắt cô đi cả.

Lý Trường Hoằng đã sắp không chống lại chiêu thức của Hạ Vân Sâm được nữa, trên người hai người cũng có vết thương mức độ khác nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trường Hoằng cắn răng, dùng con d.a.o ngắn đỡ lấy kiếm Vấn Trần, nghiến răng nặn ra mấy chữ: "Hạ Vân Sâm anh là đồ khốn kiếp, anh điên rồi sao?!"

Bảo người ngoài biết hai Chỉ huy sứ đánh nhau, vậy hai người bọn họ đều không chịu nổi. Đôi mắt Hạ Vân Sâm nhuốm máu, cũng thấp giọng nói: "Anh không nên động vào người của tôi."

Lý Trường Hoằng: "Mẹ kiếp!"

Hai người gắt gao trừng mắt nhìn đối phương, lấy nội lực làm vũ khí, một d.a.o một kiếm dường như phát ra tiếng vù vù.

Giang Đình cách xa, không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ có thể hét lớn: "Đừng đánh nữa! Tống Hạ! Chúng ta đi thôi!"

Lý Trường Hoằng sửng sốt, cái gì mà Tống Hạ chứ?

Trong nháy mắt tiếp theo, Hạ Vân Sâm dường như đã kịp phản ứng, giơ tay, một chưởng đánh lui Lý Trường Hoằng rồi xoay người rời đi, không ham chiến chút nào.

Thân hình y như gió, lúc đi ngang qua cửa một tay bắt lấy cánh tay Giang Đình, hai người mạnh mẽ bước ra cửa, lao về phía bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-262.html.]

Hạ Vân Sâm dẫn đầu các binh lính thân cận, y huýt sáo một tiếng, bọn họ có đang đánh đến khó phân thắng bại cũng nhanh chóng thu tay lại, nối nhau biến mất ở sau tường viện.

Lý Trường Hoằng ôm n.g.ự.c đuổi tới cửa, hung hăng đ.ấ.m vào khung, sắc mặt lạnh lùng muốn nhỏ ra nước, giọng điệu giống như bị tẩm thuốc độc:

"Hạ... Vân... Sâml"

Lại nói Hạ Vân Sâm cầm lấy cánh tay Giang Đình chạy thẳng một đường ra khỏi biệt viện nhà họ Lý. Họ quẹo vào một ngõ nhỏ, leo lên xe ngựa đang chờ sẵn mới xem như ổn được phần nào.

Giang Đình tê liệt ngã xuống đệm xe ngựa, thở hổn hển, tay chân như nhữn ra, trán đổ mồ hôi.

Hạ Vân Sâm ngồi theo sau, kéo tấm vải che mặt xuống, trầm giọng nói: "Đi."

Binh lính thân cận vội vàng thúc xe ngựa đi về biệt viện nhà họ Hạ.

Đêm tuyết khó đi, xe ngựa chạy rất chậm, vừa rồi Hạ Vân Sâm đã cưỡi ngựa tới.

Một trận gió lạnh len vào, Hạ Vân Sâm đưa tay đóng chặt cửa sổ lại, phát hiện vẫn có hơi có gió, y di chuyển cơ thể một chút, dùng lưng chặn lại.

Trong xe ngựa tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón. Cả người Hạ Vân Sâm sặc mùi m.á.u tươi xông thẳng vào trong mũi Giang Đình.

Giang Đình lắc đầu, nói: "Anh bị thương à?”

Hạ Vân Sâm nói: "Vết thương nhỏ thôi, m.á.u này đều là của Lý Trường Hoằng."

Y có hơi lo lắng, có lẽ Giang Đình đã đoán ra y không phải một trinh sát bình thường rồi, làm gì có trinh sát nào lại giỏi đến mức thể đánh không phân cao thấp với Chỉ huy sứ doanh một được chứ.

Nếu cô mở miệng hỏi y rốt cuộc là ai, y nên giải thích chuyện lúc trước y đã làm như thế nào đây?

Nhưng Giang Đình không hỏi, cô cảm thấy làm bạn bè mà không cần xác định rõ thân phận sẽ thoải mái hơn, nếu giữa hai người có một tâng xiềng xích thân phận thì sẽ xa lánh nhau hơn.

Giang Đình tựa vào vách xe, thấp giọng cười cười: "Anh giỏi thật đấy."

Hai người đã hơn hai tháng không gặp, đối mặt với Giang Đình, Hạ Vân Sâm có chút không được tự nhiên. Nhất là sau khi y nghi ngờ mình thích đàn ông, lại nghe Giang Đình nói người thích đàn ông làm cho cô ghê tởm...

Loading...