Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:36
Lượt xem: 16
Giang Đình bị Lý Trường Hoằng bắt đi, nguyên nhân phần nhiều là bởi vì ân oán giữa y và Lý Trường Hoằng, y không kìm được mà tự trách.
Hạ Vân Sâm không ngờ rằng Lý Trường Hoằng lại dám động tới Hạ gia quân, điều này thực sự đang thách thức điểm giới hạn của y.
Trước kia, Lý Trường Hoằng thường dùng một ít thủ đoạn nhỏ sau lưng y, y cũng chẳng quan tâm, mà lần này y nhất định phải cho anh ta một bài học.
Giang Đình xoa xoa bụng: “Có gì ăn không? Đói quá.'
Hạ Vân Sâm hồi phục tinh thân, bước nhanh hơn: “Có, tôi lập tức sai người mang thức ăn lên.'
Y dẫn Giang Đình đến một gian phòng khách. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, địa long cũng được đốt từ trước, rất là ấm áp, vào nhà lập tức cảm giác được một luồng khí ấm.
Khuôn mặt Giang Đình đỏ lên, chóp mũi suýt chút nữa không còn cảm giác, ban đêm ở biên thành thật sự không hợp để ra ngoài.
Cô cố gắng xoa mặt, lại xoa tay, lúc này mới cười nói: "Trong phòng ấm áp quá.
Giang Đình cởi áo choàng xuống treo ở trên giá, kéo quần áo của mình, nói: "Tôi vẫn luôn nhốt ở trong phòng kia, đợi lát nữa phải tắm rửa mới được, cả người thật khó chịu. Đúng rồi..."
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn về phía Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm đóng cửa lại, không hiểu sao cô lại nhìn mình.
Giang Đình nói: "Tính từ ngày rời khỏi quân doanh, đã ba bốn ngày tôi không gội đầu rồi, vừa nãy anh còn xoa đầu tôi nữa chứ, hic.' Hạ Vân Sâm: ....'
Sắc mặt y tối sầm lại, thở dài: "Ăn cơm trước đã.
Ngay sau đó, một đám hạ nhân bưng nước nóng và mang hộp thức ăn tới.
Giang Đình và Hạ Vân Sâm rửa tay và mặt trước, ngồi đối diện nhau trước bàn. Hạ nhân lấy thức ăn trong hộp ra, có bốn món mặn một món canh, đều rất thanh đạm, thích hợp để bổ dưỡng cho dạ dày.
Hạ Vân Sâm đặt một bát sữa bò trước mặt Giang Đình, nói: "Cậu uống cái này trước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-265.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Gần biên thành có rất nhiều nơi để chăn thả, dân chúng vùng này đều vừa trông trọt vừa chăn nuôi, mà sữa bò uống tốt hơn sữa dê nhiều, chẳng qua chỉ người có tiên mới hưởng thụ được thôi. Giang Đình ngoan ngoãn bưng bát uống, lúc này mới trông mong nhìn y.
Hạ Vân Sâm nói: "Nhìn tôi làm gì?”
Giang Đình nghĩ thâm, bây giờ cô ở nhà người ta, ăn đồ của người ta, đương nhiên phải chờ người ta lên tiếng mình mới động đũa chứ.
"Có thể ăn được chưa?"
Hạ Vân Sâm không biết nói gì, chỉ có thể lạnh lùng gật đầu: 'Ừ”"
Lúc này Giang Đình mới câm đũa lên, há to miệng ăn.
Tay nghề của đầu bếp trong biệt viện cũng khá, Giang Đình ăn sạch hai bát cơm lớn, hơn phân nửa đồ ăn đều vào bụng của cô. Sức ăn của Giang Đình luôn rất lớn, hơn nữa lại bị bỏ đói hai ngày, vừa bắt đầu ăn đã doạ Hạ Vân Sâm sợ hãi. Bàn thức ăn này đủ cho bốn người ăn, thế mà cuối cùng bị hai người bọn họ quét sạch.
Hạ Vân Sâm bưng bát, uyển chuyển nói: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận bị bội thực đấy.
Giang Đình chưa từng phiền não vì bội thực bao giờ, nên đương nhiên sẽ không để ý lời này.
Sau khi ăn no, cô mới cảm giác cả người mình như được sống lại.
Cô nhìn cái quâng thâm đen sì dưới mắt Hạ Vân Sâm, mới nhớ tới y vừa từ kinh thành trở về, lại suốt đêm đi cứu cô, chắc chắn bây giờ cực kỳ mệt mỏi, không khỏi cảm thấy trong lòng mêm đi mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra.
"Anh mau đi nghỉ ngơi đi."
Hạ Vân Sâm cũng không vội, hỏi: "Lần này cậu tới biên thành còn có chuyện gì chưa làm sao?”
Giang Đình suy nghĩ một chút: Cũng không nhất định phải làm, chủ yếu là tôi muốn đến khu gia quyến để xem chuyện nền nhà tôi thôi. Tôi tiết kiệm được một ít tiền nên muốn bắt đầu trước ấy mà."
Trừ lần đó ra, cô còn muốn đến thôn chị của Tân Quyết xem thử, người phụ nữ theo dõi cô lần trước luôn khiến cô muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.
Có điều cô đã phá dung mạo của Lý Trường Hoằng, khiến cho khuôn mặt vốn được xem là ưa nhìn của anh ta có một vết sẹo lớn. Chắc chắn lúc này Lý Trường Hoằng muốn xé cô làm tám mảnh, cô không nên mạo hiểm ra ngoài thì hơn, cứ ngoan ngoãn ở lại là tốt nhất.