Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 275
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:02
Lượt xem: 31
Y thử nói: "Chẳng phải hồi trước cậu nói là ghét đồng tính sao, thế thì sao với bạn của cậu..."
Giang Đình cười nói: "Chuyện của người khác tôi không quản được."
Hạ Vân Sâm lại nói: "Nhưng chính cậu cũng không chấp nhận đồng tính phải không?"
Giang Đình quả quyết nói: "Không chấp nhận."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì cô là con gái, chấp nhận kiểu gì? Thế thì chẳng phải là uổng phí tình yêu của thằng nhóc nhà người ta sao?
Lời nói của Giang Đình lại cho một cái búa tạ nên vào lòng Hạ Vân Sâm.
Bước chân y hơi ngừng lại, đầu óc có chút ngây ngẩn trong một thoáng.
Gió lạnh gào thét, bông tuyết bay lả tả, vậy mà cũng không thắng nổi sự lạnh lẽo trong lòng y.
"Ăn ngon ghê, tay nghề nướng khoai này của tôi thật là tuyệt." Giang Đình ăn xong nửa củ khoai nướng, ợ một cái, khẽ l.i.ế.m môi, chưa đã thèm.
"Anh sao vậy? Nghĩ gì thế?" Lúc này Giang Đình mới phát hiện Hạ Vân Sâm chậm hơn hai bước.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy khoai nướng trong tay y mới chỉ ăn một miếng.
Dạo này cô có cảm giác Hạ Vân Sâm càng ngày càng khiến cho người ta không hiểu ra sao.
"Khoai lang đỏ của anh nguội rồi kìa, không ăn thì đưa tôi.'
Hạ Vân Sâm hơi giật mình: “Tôi đã ăn rồi."
Giang Đình trợn trắng mắt: "Ai bảo anh không thích chứ, không được lãng phí." Cô nghiêng người qua, giả vờ định cắn một miếng ngay từ trên tay Hạ Vân Sâm.
Giây tiếp theo, Hạ Vân Sâm lấy lại tinh thần, tay mắt lanh lẹ mà rụt khoai lang đỏ về, rôi sau đó ăn miếng, tiếp theo thì bị nghẹn luôn.
"Ặc, khụ khu..."
"Tôi cũng không tranh với anh thật, anh vội gì chứ?' Giang Đình cười nói: "Tới đầu bếp doanh rồi, thôi, tôi về trước đây.'
Hạ Vân Sâm vừa cố gắng nuốt khoai lang đỏ xuống, vừa đưa hộp đồ ăn và đèn dầu cho cô.
Ngón tay Giang Đình khẽ chạm vào mu bàn tay của y, phát hiện bàn tay xách đồ vẫn luôn lộ ra bên ngoài của y đã lạnh buốt xương.
"Tôi không cần đèn dầu, anh còn phải đi đường đêm, anh cầm đi, cảm ơn tối nay anh đã đưa tôi về." Nghĩ đến đây, Giang Đình lại gỡ bao tay của mình xuống, vẫy tay với y một cái.
"Nào, đeo lên, tay anh lạnh quá đi mất”
Hạ Vân Sâm cụp mắt nhìn bao tay lông xù xù kia, lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên.
"Nào, còn trẻ phải chú ý thân thể, như vậy thì vê già mới không bị nhiêu bệnh vặt.
Giang Đình không biết y đang nghĩ gì, thấy tay phải của y xách đèn dầu, bèn đeo hộp đồ ăn ở khuỷu tay, duỗi tay cầm tay trái của y lên đeo bao tay giúp y.
Cô không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì ở trong doanh trướng cô cũng thường xuyên giúp nhau lau tóc, mặc đồ gì đó với đám Tạ Ninh.
Tay Giang Đình ấm vô cùng, ngón tay rất nhỏ dài, nhẹ nhàng mà nắm c.h.ặ.t t.a.y của Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm giật mình, cảm thấy tay mình giống như bị bỏng, đột nhiên rút tay vê, thậm chí lùi về sau hai bước theo bản năng, vẻ mặt cảnh giác, cứng rắn nói: "Không cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-275.html.]
Giang Đình sửng sốt: "Tối nay anh sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
Hạ Vân Sâm mím môi: "Không có.'
Bây giờ trong lòng y rối thành một nùi, thậm chí không dám nhìn vào mắt Giang Đình.
Cứ như vậy, đến bao tay y cũng chưa cầm, xoay người chạy trối chết.
Chỉ còn lại Giang Đình đứng tại chỗ lâm vào trầm tư. ...
Cách ăn Tết càng ngày càng gân, tất cả tướng sĩ nghỉ phép đều được thống kê sắp xếp xong thời gian ra ngoài doanh, chú Lương thì đi tìm đồng tri đại nhân phê thời gian, chuẩn bị toàn doanh thêm cơm. Lần thêm cơm này cũng đồng nghĩa với bữa cơm đoàn viên của quân doanh.
Đầu bếp doanh được phê duyệt năm con heo, mười con dê, và thêm tất cả món ăn.
Chú Lương bàn bạc với Giang Đình, vẫn quyết định thêm cơm ở thao trường, như vậy khá tiện nhưng mà phải chọn một ngày không có tuyết rơi, còn phải dựng vài cái lầu tạm thời.
Vì bữa cơm đoàn viên lần này, có thể nói là trên dưới toàn doanh đều đồng loạt đẩy nhanh, các tướng sĩ đã dựng lêu xong từ mấy ngày trước, cả thao trường giống như một vùng đất đóng quân tạm thời.
Lâu này không chắn được gió, nhưng có thể che nắng, che mưa và che tuyết, bình thường các đại doanh đều có, có thể dùng để chứa xe đẩy, chứa củi lửa, chứa đồ linh tinh, thậm chí coi là chuông bò. Hôm nay chú Lương đột nhiên gọi Giang Đình tới, vui vẻ nói: "Chẳng phải hai hôm trước cháu nói gia vị nấu lẩu không đủ sao, cháu đoán xem?”
Giang Đình cười nói: "Thấy chú vui thế này, có chuyện tốt gì à?”
Trên tay chú Lương câm một tấm phiếu của phòng thu chi, giọng nói cũng cất cao đến tám độ: "Là chuyện cực tốt! Chỉ huy sứ đại nhân nói năm nay các tướng sĩ đã vất vả rồi, để cho mọi người qua một năm vui vẻ, đại nhân tự bỏ tiên túi, phê xuống năm trăm lượng bạc cho chúng ta thêm cơm..
Năm trăm lượng?!"
"Bao, bao nhiêu? Năm... Trăm... Lượng!"
Các lính bếp phát ra tiếng thét chói tai như sắp lật tung mái nhà.
Bình thường một tháng quân lương của lính bếp là sáu trăm văn, một tháng quân lương của Giang Đình là hai lượng, năm trăm lượng đối với bọn họ mà nói, quả thật là một con số trên trời, có thể khiến người ta choáng ngất ngay lập tức.
Nhưng Hạ gia huy hoàng hơn trăm năm, của cải phong phú, chỉ mỗi sản nghiệp ở biên thành thôi đã nhiều không kể xiết, càng đừng nói đến ở kinh thành.
Giang Đình yên lặng tính thử, nếu cô vẫn luôn không thăng chức, thì phải hai mươi mấy năm không tiêu một xu mới tích cóp được đủ năm trăm lượng, càng đừng nói đến lính bếp bình thường.
Chú Lương cười nói: Đúng vậy, trừ heo với dê mà doanh chúng ta tự nuôi thì còn có đồ ăn nữa, nấu lẩu còn cần thứ gì, Giang Đình, đành làm phiền cháu đi cùng đám Chu Đông chọn mua về rồi."
Các lính bếp cũng coi như là phản ứng lại, kêu lên: "Vậy thì có phải là chúng ta có thể mua rất nhiều rất nhiều thịt, để mọi người được ăn đủ luôn rồi không?”
Chú Lương nói: 'Mơ đẹp quá đấy, không có chuyện đại nhân phê năm trăm lượng cho chúng ta xài hết một lân luôn đâu, gân như đủ ăn là được, còn lại để dành lân sau thêm cơm chẳng phải là tốt sao, sau đấy còn có Nguyên Tiêu nữa, với cả nếu chia đều ra, mỗi tướng sĩ cũng đã mấy chục văn rồi."
Nhưng mọi người vẫn vui mừng không thôi, mấy chục văn cũng mua được hai cân thịt đấy.
Giang Đình rất có trách nhiệm mà nhận nhiệm vụ này, chạy tới bàn bạc với Chu Đông và các lính bếp mua đồ, liệt kê ra một tờ thực đơn thật dài.
Cô quyết định, nếu đã có tiên rồi, thế thì chắc chắn là phải đưa chuyện làm nước cốt lẩu này vào danh sách quan trọng. Lúc đang liệt kê danh sách hương liệu, Giang Đình đột nhiên nghĩ đến, vì sao Hạ Vân Sâm lại tự bỏ năm trăm lượng tiền túi ra cho các tướng sĩ thêm cơm, chẳng lẽ là bởi vì hồi trước cô than trách với hắn là không đủ tiền, không làm được nước cốt lẩu chăng?
Nghĩ đến đây, cô khẽ cười một tiếng.
Một đám lính bếp xúm lại với nhau, bàn bạc hồi lâu, cuối cùng cũng liệt kê xong danh sách.
Tổng cộng hai phần, một phần là mấy thứ nấu nước cốt lẩu sắp phải dùng đến, một phần là nguyên liệu nấu ăn hôm đó cần để nấu lẩu.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Đình đã ngáp một cái trèo lên trên xe bò lên đường với đám người Chu Đông.
Cô đã lâu rồi chưa rời giường quá sớm, hơn nữa hai hôm nay cô vừa mới đến tháng, cả người cũng cảm thấy mệt hơn thường ngày, có chút buồn ngủ.