Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 276

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:04
Lượt xem: 29

Các lính bếp đánh xe bò, cô bèn lấy áo khoác lông to rộng và khăn quàng cổ trùm lên, chỉ có hai lỗ mũi thổi hơi ra bên ngoài, nằm ngáy o o trên xe bò.

Ngủ một lát, xe bò đột nhiên ngừng lại, cô nghe thấy xung quanh có tiếng nói chuyện, rôi sau đó cô có cảm giác bên cạnh mình có một người đứng.

Cô không để ý, tưởng đám Chu Đông.

Giây tiếp theo, có người khẽ vỗ cô.

Giang Đình mở mắt ra, kéo khăn quàng cổ xuống, phát hiện người tới lại là Hạ Vân Sâm đã mấy ngày không gặp.

Cô lạnh lùng mà nhìn y một cái.

"Sao anh lại tới?"

Nói mới nhớ, cũng không biết ông thân mặt lạnh này lại khó ở chỗ nào rồi nữa. Từ sau khi nghe lén bị phát hiện, Hạ Vân Sâm thay đổi sắc mặt một cách khó hiểu tối hôm đó, ngày hôm sau cho người chuyển lời với cô, nói là dạo này y rất bận, không cần đưa cơm.

Không cần đưa cũng được thôi, đúng lúc Giang Đình muốn được nhàn rỗi.

Nhưng cứ thế đã qua gần nửa tháng, cô cuối cùng cũng nghi ngờ Hạ Vân Sâm đang cố ý trốn tránh cô.

Cô không biết mình đã chọc y chỗ nào, cô là người ghét phiên phức nhất, nhất là đàn ông phiền phức.

Lòng dạ đàn ông như kim đáy biển, đúng là không phải giả.

Cô liếc nhìn xung quanh.

Phát hiện mười mấy ky binh với mấy lính trinh sát đang vây quanh đội ngũ mua đồ.

Chạm phải ánh mắt của Giang Đình, trong lòng Hạ Vân Sâm đau thắt, mặt không cảm xúc nói: "Có người Bắc Nhung lẻn vào, chúng tôi tới hộ tống."

Giang Đình nói: "Người Bắc Nhung lại tới nữa?"

Hạ Vân Sâm lạnh nhạt nói: "Năm nào cũng có.'

Dù gì núi Mạc Kim ngang qua hơn trăm dặm, nhánh núi thì càng nhiều không kể xiết, muốn tránh khỏi quân canh phòng lén vượt qua núi Kim Sơn cũng rất đơn giản.

Quân canh phòng cũng chỉ có thể phòng được lượng lớn quân đội Bắc Nhung xâm nhập trái phép.

Rất nhiều người Bắc Nhung là bởi vì mùa đông thật sự không sống nổi nữa mới chạy tới Đại Dĩnh kiếm ăn.

Giang Đình lại nằm về: "Được rồi, tôi buồn ngủ quá."

Hạ Vân Sâm nhíu mày, nói: "Đừng ngủ, lạnh lắm."

Năm ngoái lúc hành quân, rất nhiều tướng sĩ cũng đã ngủ ở trên nền tuyết mà mãi chưa tỉnh lại.

Giang Đình cố gắng mở mắt, cười nhạo một tiếng: "Ai cần anh lo?”

Sắc mặt Hạ Vân Sâm thay đổi, không nói một lời mà bỏ đi.

Điều này khiến Giang Đình tức giận, lăn một cái bò dậy từ trên xe bò, kêu lên: “Đứng lại đó!"

Bước chân Hạ Vân Sâm lập tức ngừng lại, xoay người lại, để mặc gió lạnh thổi cho lọn tóc bay loạn trên mặt y.

Không biết vì sao, Giang Đình lại có cảm giác Hạ Vân Sâm trước mắt có chút đáng thương.

Thấy lính bếp và ky binh xung quanh đều nhìn qua, cô nhíu mày, nhảy xuống khỏi xe bò, đến gần vài bước, thấp giọng nói: "Tôi nói anh này, anh bị bệnh gì vậy?

Hạ Vân Sâm không nói một lời. Y chỉ cảm thấy, nếu Giang Đình không chấp nhận đồng tính, mà y lại không kìm nén được lòng mình, vậy thì chỉ có thể cách Giang Đình xa một chút.

Nhưng sau khi cách xa, hình như tình hình cũng vẫn chưa có thay đổi tốt đẹp SIẾ

Y căm hận bản thân hiện tại.

Cho nên y quyết định muốn tiếp tục giữ khoảng cách với Giang Đình, chỉ làm bạn bè bình thường, không thể để Giang Đình khó xử, cũng không thể để Giang Đình biết lòng dạ của y.

Cho nên y lạnh nhạt nói: 'Không có.'

Chu Đông ởi tới đặt tay lên trên vai Giang Đình, cười nói: "Giang Đình, đây là bạn của cậu hả?"

Giang Đình cười nói: "Đúng vậy, của trinh sát doanh."

Chu Đông nhẹ xoa đầu Giang Đình: "Tỉnh ngủ rồi à? Tôi thấy cậu ngủ cứ như heo vậy, cũng không nỡ gọi cậu dậy, nên chỉ đắp một cái áo cũ cho cậu thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-276.html.]

Giang Đình cảm kích nói: "Tôi cũng tự hỏi cái áo kia từ đâu ra, tôi cũng đoán là của anh Đông."

Hạ Vân Sâm nhìn động tác thân thiết của hai người, chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng muốn nứt ra.

Y siết chặt nắm đấm, quay đầu bỏ đi.

Chu Đông nói: 'Ấy, hình như tâm trạng của thằng nhóc kia không tốt."

Giang Đình khẽ gật đầu: "Tôi đi hỏi thử anh ta có chuyện gì."

Dứt lời, cô bước nhanh đuổi theo, một tay túm lấy tay áo của Hạ Vân Sâm: "Đứng lại, rốt cuộc dạo này anh bị sao vậy, sao lại cứ không bình thường như vậy?”

Cô xoay nửa vòng quanh Hạ Vân Sâm, đứng yên ở trước mặt y, ngẩng đầu lên xem. "Ơ sao vậy, sao mắt đỏ lên rồi?"

Hạ Vân Sâm yên lặng nhìn Giang Đình.

Y cũng không biết mình bị tức đến đỏ hay là đỏ mắt, dù sao hai mắt đều cay cực kỳ, trong lòng cũng rất không thoải mái.

Trước kia Giang Đình đều rất nhiệt tình rất ôn hòa với y!

Y chưa từng thấy cô lạnh mặt bao giờ, dáng vẻ lạnh nhạt của cô lại khiến người ta khó chịu như thế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình vuốt cằm: "Anh, khóc cái gì?

Hạ Vân Sâm ngẩn ra, duỗi tay khẽ lau đôi mắt, hơi thẫn thờ nói: "Ai khóc?"

"À." Giang Đình buồn cười mà nhìn y: "Tôi thật không biết anh đang giận dỗi chuyện gì nữa.

Hạ Vân Sâm hơi giật môi, một câu cũng nói không nên lời. Giang Đình tự nghĩ lại rồi nói: "Có phải là tôi đã chọc phải chỗ nào của anh đúng không, anh nói ra tôi sửa còn không được sao?”

Hạ Vân Sâm lắc đầu.

Từ đầu tới cuối Giang Đình đều không làm gì sai, là y sai, là y có vấn đề.

Giang Đình thở dài: "Hây, được rồi được rồi, đừng khóc mà, con người tôi rất mềm lòng, tôi cũng không biết dỗ anh như thế nào nữa."

Quan trọng là bây giờ cô không hiểu ra sao, vẻ mặt mờ mịt.

"Mặc kệ hồi trước tôi đã đắc tội anh chỗ nào, hoặc là anh đắc tội tôi chỗ nào, chúng ta đều bỏ qua đi được không?”

Với cả, kiếp trước lúc cô c.h.ế.t cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, Hạ Vân Sâm mới hai mươi hai, cô cảm thấy mình có lý do nhường người ta một chút.

Huống hồ Hạ Vân Sâm vừa mới móc năm trăm lượng ra cho đầu bếp doanh đó.

"Vậy thì tôi nói lời xin lỗi anh, lúc nãy tôi không nên đối xử với anh như vậy."

Cô chân thành mà nhìn Hạ Vân Sâm.

Tâm trạng của Hạ Vân Sâm cực kỳ phức tạp.

Giang Đình càng tỏ ra rộng lượng, y lại càng cảm thấy mình thêm tỉ tiện, nhỏ nhen, gây sự vô cớ.

"Anh xem anh đi, lại không đeo bao tay, anh không sợ lạnh thật à. Giang Đình kéo tay Hạ Vân Sâm, chà xát cho y.

Đôi tay này rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài có lực, một vài vết sẹo cũ năm xưa kể lại chuyện cũ xuất chúng của chủ nhân bàn tay.

Lần này Hạ Vân Sâm không từ chối, không biết suy nghĩ gì.

Giang Đình cười khẽ: "Xong rồi, đút tay vào trong túi đi.'

Cô kéo áo choàng của y qua trùm lên cho y.

Hạ Vân Sâm ngoan ngoãn tùy nàng sửa soạn, sau một lúc lâu, cuối cùng y mới nghẹn ra một câu: "Không lạnh."

Giang Đình: ”... Bộ phận nhận tín hiệu của anh bị hỏng nghiêm trọng rồi."

Hạ Vân Sâm: “Cái gì?

Giang Đình cười ha hả, lùi vê sau hai bước, rất chân thành tha thiết mà nhìn y: "Cảm ơn anh, có thể gặp được anh thật sự rất may mắn, nếu anh có gì giấu tôi, tôi cũng sẽ không trách anh."

Cô tưởng Hạ Vân Sâm sẽ mất tự nhiên vì y đóng giả làm trinh sát, vì thế cô tiêm cho y một mũi dự phòng, dù y có bằng lòng chủ động nói cho cô biết thân phận thật sự của mình hay không, cô vẫn sẽ đối xử với y như trước.

Hạ Vân Sâm nhíu mày lại: "Thật chứ?" Giang Đình gật đầu. Lúc này Hạ Vân Sâm mới thả lỏng: "Được."

Loading...