Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:08
Lượt xem: 35
Thấy Chu Đông có vẻ mặt lạ thường, Tiêu Thừa cũng nghiêm túc hẳn lên: “Anh nói đi."
Chu Đông: "Anh có biết trinh thám thân thiết với Giang Đình không?”
Tiêu Thừa sững sờ, lắp bắp nói: "Không, không quen biết."
Chu Đông nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: 'Không quen thật sao? Hai chúng ta chơi với nhau từ hồi mặc tã, anh chổng m.ô.n.g lên là tôi biết anh muốn đánh rắm gì, mau nói thật cho tôi."
Ánh mắt Tiêu Thừa né tránh, cuối cùng thở dài, khó xử nói: "Quen biết, trinh thám doanh, tên là Tống Hạ, sao thế?"
Chu Đông vuốt cằm, híp mắt lại: "Tên nhóc đó không đơn giản." Tiêu Thừa sợ hết hồn, còn tưởng thân phận của Hạ Vân Sâm bị bại lộ, sau đó anh ta nghe Chu Đông vỗ bàn nói: "Tôi thấy tám phần mười là cậu ta có ý đồ gây rối với Giang Đình!"
Tiêu Thừa: “Phụt...'
Chu Đông cau mày nói: 'Ánh mắt cậu ta nhìn Giang Đình ấy à, cái nữa là cả ngày cậu ta đều c.h.ế.t dí ở đó, có vấn đềtI Chắc chắn có vấn đề!"
Giang Đình thân với anh ta như em trai ruột, sao anh ta có thể tha thứ cho "kẻ đoạn tụ" quấn lấy cô được!
Tiêu Thừa như đứng đống lửa như ngồi đống than, nói: "Thật, thật không?”
Thật ra Tiêu Thừa không dám nói: Tôi cũng có suy nghĩ như thế đói
Nhất là sau khi Chỉ huy sứ quay lại từ kinh thành, cảm giác đối với Giang Đình cũng thay đổi luôn!
Chu Đông rất sầu não: "Tên ngốc Giang Đình ấy, chẳng biết gì hết, cả ngày còn rất vui vẻ nữa, không biết mình bị người ta nhung nhớ từ lâu, có thể lên chức trinh sát, ắt hẳn phải có tám trăm mưu mô, tôi lo Giang Đình chịu thiệt.
Tiêu Thừa nói: "Thế anh cảm thấy nên làm thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Đông đập bàn đứng dậy: "Tôi phải đi nhắc nhở Giang Đình cách xa cậu ta ral"
Ngay sau đó, anh ta cúi đâu, không hiểu nói: "Tiêu Thừa, anh ôm đùi tôi làm gì?"
Tiêu Thừa chỉ thiếu điều gọi ông cố nội nữa thôi, anh ta dán sát mặt vào đùi Chu Đông, ngửa đầu lên nói: "Đừng đi Không thể đi!"
Chán sống rồi à mà dám nhúng tay vào chuyện của Chỉ huy sứ?
Chu Đông đá bay anh ta: 'Cút đi.
Tiêu Thừa: “Tôi không...' Sau đó Chu Đông và Tiêu Thừa lén lút đi tới chỗ trông rau, nằm vùng ở chỗ khuất để quan sát.
Trái tim Chu Đông thực sự quá lạnh lẽo, anh ta giơ tay chỉ cái người ngồi xổm bên cạnh Giang Đình cách đó không xa.
Đối phương mặc cẩm bào màu đen, câm cái cuốc nhỏ trong tay, không hề quan tâm tới giày và vạt áo đắt đỏ dính đầy bùn của mình, đang đào hành lá một cách hăng say.
"Ngài ấy, ngài ấy, ngài ấy... Ngài ấy đến thật rồi kìa..."
Chu Đông muốn điên cuồng bấm nhân trung của mình.
Tiêu Thừa vỗ vai anh ta: "Người anh em à, tôi biết anh muốn tốt cho Giang Đình nhưng với thân phận của tôi và anh, e là không thể nói được câu nào đâu.
Chu Đông không ngờ rằng cái tên trinh thám theo đuôi Giang Đình suốt cả ngày kia lại là... Chỉ huy sứ đại nhân, anh ta lại còn có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, cướp kẹo hồ lô của người ta rồi ăn.
Bây giờ Chỉ huy sứ đại nhân hạ mình chạy tới đây nhổ củ cải, thế vẫn chưa thể nói rõ y yêu Giang Đình thật lòng sao?
Tiêu Thừa thở dài: "Thôi bỏ đi, anh coi như không biết gì hết nhá."
Anh ta kéo Chu Đông vê, Chu Đông dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn bóng lưng Giang Đình nghĩ thầm: Đình ơi Đình à... Ngài ấy quyền cao chức trọng, anh thực sự không giúp cậu được, cậu tự lo cho mình đi nhé...
*x**%
"Ừ, đúng, là vậy, rút từ gốc lên, nếu không sẽ bị đứt." Giang Đình kiên nhẫn chỉ Hạ Vân Sâm đào rau.
Sọt sau lưng bọn họ đã đầy cải trắng xanh mướt và củ cải trắng nõn mập ú rồi.
Các tướng sĩ và lính bếp cũng làm việc hăng say ngất trời.
Tạ Ninh xách một cái củ cải to y như cái đầu mình lên, hô to: "Xuất hiện rồi! Vua củ cải!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-278.html.]
Tất cả mọi người bật cười ha hả: "Củ cái đó của anh phải ăn hai bữal"
Giang Đình cũng cười nói: "Thế mà mảnh đất này của chúng ta lại màu mỡ như thế, rất hợp để trồng rau."
"Mùa xuân năm sau có thể trồng rau tiếp, đến lúc đó để tôi xới đất cho, tôi đã học được rồi!"
"Để tôi để tôi! Tôi ăn ít làm nhiều!"
"Tôi có thể không ăn!"
"Thế thì anh giỏi quá."
Mọi người cười vui vẻ, nhanh chóng thu hoạch hết rau ở cả mảnh đất.
Lúc này, đột nhiên có một tướng sĩ đánh bạo ởi tới: "Giang Đình, nhà anh ở đâu thế?"
Giang Đình ngẩng đầu, suy nghĩ một chút: “Biên thành.”
Sau này nhà cô ở biên thành, cô chính là người biên thành.
Cô chẳng thèm quan tâm tới người thân của nguyên chủ.
Tướng sĩ cười nói: "Thế thì tốt quá rồi! Nhà tôi cũng ở biên thành, đến Tết có thể tới nhà anh chơi không?"
Giang Đình đang định trả lời thì đột nhiên nhận được ánh mắt của Hạ Vân Sâm, cô vội vàng thay đổi từ ngữ: "Ôi Tết thì hơi bận, chắc không có thời gian đón tiếp anh đàng hoàng đâu."
Tướng sĩ hơi nghi ngờ liếc sang Hạ Vân Sâm, nói: "À, được."
Anh ta xoa tay, cười nói: "Thật ra tôi muốn hỏi anh, bây giờ anh đã là quản sự rồi, có thể nghỉ phép, cũng có thể kết hôn, thế anh... Có muốn kết hôn không? Tôi có đứa em gái, năm nay mười sáu tuổi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, cũng rất được việc...
Người xung quanh nghe thấy đều trêu chọc anh ta: "Ơ, thế ra là tìm em rể đấy à!"
“Anh đừng nói nữa, Giang Đình vừa đẹp trai vừa giỏi. Tôi mà là con gái thì tôi cũng lấy cậu ấy!"
"Cái đệt! Anh thử tè một bãi rôi soi xem bản thân thế nào đi?"
Nghe thế, Giang Đình cười rộ lên, ngạc nhiên nói: "Tôi đến tuổi kết hôn rồi à? Tôi còn chưa biết chuyện này đấy nhé."
Nghe vậy, Hạ Vân Sâm đen mặt, cây cuốc trong tay bổ xuống, củ cải đáng thương đã bị y bổ thành hai nửa.
Giang Đình vừa định nói mình chưa có ý định kết hôn thì Hạ Vân Sâm đã lạnh lùng nói: "Sao các cậu chỉ giới thiệu cho Giang Đình mà không giới thiệu cho tôi?”
Anh lính làm mai cho Giang Đình sửng sốt. Nhìn Hạ Vân Sâm, anh ta vừa định nói tôi với cậu có thân quen gì đâu nhưng nể mặt y là bạn của Giang Đình, anh lính gãi đầu, đáp: "Người anh em này, cậu đã đến tuổi kết hôn chưa? Để tôi về bảo người ta làm mai cho cậu nữa nhé?”
Hạ Vân Sâm quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Không cần."
Anh lính nhìn y, chẳng hiểu mô tê gì: "Thế cậu nói làm gì?"
Giang Đình khẽ ho một tiếng, cười nói: "Cảm ơn lòng tốt của anh nhé người anh em. Nhưng giờ tôi vẫn còn trẻ nên chưa nghĩ tới chuyện cưới xin đâu."
Nghe xong, anh lính thất vọng rời đi: "Hầy, đành vậy."
Giang Đình nhặt củ cải bị Hạ Vân Sâm bổ nát lên, nói với vẻ đầy tiếc nuối: "Ôi, củ cải tươi ngon mọng nước thế cơ mà, đành ăn luôn hôm nay vậy.'
Cô ném củ cải vào trong ba lô.
Hạ Vân Sâm lấy làm chột dạ, im lặng không nói gì, tiếp tục làm việc.
Giang Đình cười, khẽ hỏi: "À mà này, anh nhập ngũ được mấy năm rồi?"
“Năm năm."
"Uây, thế thì anh được coi là lão binh rồi đấy, sao vẫn chưa chuẩn bị kết hôn?”
Lại nói tiếp, theo cốt truyện thì đến tận khi tử trận vào năm hai mươi bốn tuổi, Hạ Vân Sâm vẫn chưa lấy vợ. Sau Tết là y đã hai mươi ba tuổi rồi, mà giờ Hạ gia cũng chỉ có mỗi y là con trai, chẳng lẽ nhà họ không sốt ruột gì à?
Hạ Vân Sâm dừng động tác trong tay, hỏi ngược lại: "Thế sao cậu chưa chuẩn bị kết hôn?"
Giang Đình tự nhiên đối đáp: "Tôi còn trẻ mà." (Lính Giáp: Tôi có em gái xinh lắm. Giang Đình: À, tôi không có nhu cầu (Tôi chưa muốn chớt đâu hu hu hu) Hạ Vân Sâm: Mài rựa xoẹt xoet!IIIII Chu Đông: Đó đó nhìn xem, ngài ấy lại bật mod nữa rồi! Tiêu Thừa: Tui khổ quá mà!!!)