Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 297 -298

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:32:47
Lượt xem: 16

Giang Đình nói: "Được, vậy buổi trưa giao cho anh vậy.'

Cô kéo cánh tay Hạ Vân Sâm: "Nào, anh đi ra với tôi.'

Lân này Hạ Vân Sâm không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn đi theo cô.

Giang Đình lấy chậu nước đến, rồi tìm tạo giác, nhìn y im lặng rửa sạch vết dầu trên tay.

"Vừa nãy không bị cứa trúng tay chứ?”

Hạ Vân Sâm nói: Không có.'

Giang Đình nói: "Anh không cần làm chuyện gì cả, mấy việc đó cứ giao cho tôi và Tạ Ninh làm là được."

Hạ Vân Sâm dùng khăn lau tay, bình thản nói: "Rảnh rỗi nên thuận tay làm."

Bây giờ căn phòng này trên danh nghĩa là của Giang Đình, cô cũng trả tiên một tháng cho Hạ Vân Sâm rồi, hai người còn ký cả hiệp ước, tuy trên hiệp ước ghi là "Tống Hạ" nhưng dù thế nào thì người ấn dấu tay cũng là Hạ Vân Sâm, cô cầm hiệp ước, theo lý mà nói, căn phòng xem như là có tên cô rồi.

Giang Đình thầm đoán trong lòng, Hạ Vân Sâm chắc không phải là sợ cô đuổi y đi, nên muốn làm chút chuyện gì đó để thể hiện giá trị tôn tại của mình chứ?

Cô vội bỏ cái suy nghĩ kỳ lạ này đi.

Lại nói đang đón Tết năm mới, sao cô có thể đuổi Hạ Vân Sâm đi được, cô có còn là người không hả?

Hạ Vân Sâm chịu đựng không đi, cô cũng hết cách, chỉ có thể hy vọng sau khi quay về quân doanh thì có thể từ từ rời xa.

"Bỗng nhiên nhàn rỗi như vậy quả thực cũng không quen, hay là... Cô ngẫm nghĩ, đề nghị nói: "Quay về ngủ đi?" Hạ Vân Sâm: ....'

"Tối qua tôi uống nhiều bây giờ vẫn còn đau đầu, tối qua anh cũng không ngủ ngon, quay vê ngủ đi, đúng đúng đúng, tôi đi ngủ." Giang Đình nói rồi vội vàng rời đi, bây giờ cô thật sự rất sợ phải ở một mình với Hạ Vân Sâm.

Cô đi vào phòng Tạ Ninh, cởi áo ngoài và giày ra, vùi vào chăn chuẩn bị đi ngủ, kết quả vừa nhắm mắt thì trong đầu đã xuất hiện hình ảnh Hạ Vân Sâm rơi nước mắt kéo lấy cô bảo cô đừng đi.

Cảnh tượng này cứ quấn lấy cô như ác mộng vậy, cô gõ đầu, mất sức một lúc mới ngủ được, kết quả lại mơ thấy Hạ Vân Sâm.

Trong giấc mơ, cô chạy phía trước, Hạ Vân Sâm vội vàng đuổi theo phía sau, khóc hỏi cô tại sao không chấp nhận y. Cuối cùng cô bị đuổi kịp, Hạ Vân Sâm rút d.a.o găm về phía cô, chất vấn cô: "Em thật sự không muốn ở cùng tôi sao?”

Giang Đình lắc đầu.

Hạ Vân Sâm khẽ cười, nước mắt đỏ rực chảy xuống: "Được, vậy tôi g.i.ế.c em!"

Giang Đình trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn Hạ Vân Sâm nâng tay lên, sau đó dùng d.a.o găm đ.â.m vào n.g.ự.c y...

Giang Đình giật mình tỉnh dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở gấp, lúc trước cô rất ít khi nằm mơ, hôm nay lại liên tục mơ thấy cùng một người trong hai đêm.

Chẳng lẽ đây là tâm ma?

Cô nằm trên giường một lúc, Tạ Ninh đến gọi cô ăn bánh trôi.

Bánh trôi tròn xoe và trứng ngâm nước đường đỏ, mỗi người ăn một chén là no.

Dùng bữa xong, Tạ Ninh lại đi ngủ, Giang Đình nhanh chóng rửa chén bát, cô lau tay đi ra khỏi phòng, thấy Hạ Vân Sâm ngồi dưới mái hiên ngơ ngẩn nhìn xa xăm.

Giang Đình không nhịn được nói: "Anh không ngủ sao?"

Hạ Vân Sâm lắc đầu.

"Vậy... Kiếm chuyện gì đó g.i.ế.c thời gian?"

Hạ Vân Sâm im lặng một lúc, đột nhiên nói: ' Cậu với tôi rèn luyện chút đi.'

Giang Đình ngây người: 'Rèn luyện gì?"

"Võ nghệ."

Giang Đình lùi lại một bước, cảnh giác nhìn y: "Vậy tôi có thể đánh trả không?”

Hạ Vân Sâm không hiểu: "Cái gì?"

"Chỉ là rèn luyện, không phải anh muốn đánh tôi đấy chứ, nếu là vế sau thì tôi sẽ nhịn không đánh trả, để anh đánh”

Hạ Vân Sâm tức đến mức cạn lời, nghiên răng nói ra từng chữ: "Chỉ là rèn luyện thôi."

Lần trước trong đêm tối mù mờ, hai người đều nhận nhâm đối phương là gian tế nên mới ra tay, lần đó vết thương cũ của Hạ Vân Sâm tái phát, thể lực không chịu đựng nổi nên Giang Đình mới chiếm thế thượng phong, còn suýt nữa khiến y c.h.ế.t rồi.

Mà lần này thể lực hai người đều đáp ứng đủ lại còn nhàn rỗi, quả thực là lúc thích hợp để rèn luyện.

Đúng lúc, Giang Đình bỗng cũng cảm thấy đè nén trong lòng, cần tìm chuyện gì đó để phát tiết.

Bình thường cô ở trong quân doanh, đa phần phải che giấu thân thủ, ít có người luyện cùng, chỉ có đồ đệ Lý Trạch.

Nhưng cái đó thì gọi là luyện tập gì chứ, chẳng khác gì là cô đơn phương đánh Lý Trạch, vì vậy Giang Đình cũng rất hy vọng có được đối thủ ngang tâm rèn luyện cùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở kiếp trước, cô có rất nhiều đồng đội, thời gian huấn luyện đa phần là luyện tập 2-2, đã lâu rôi cô chưa trải nghiệm lại cảm giác này.

Chương 298:

Giang Đình nghe vậy cười nói: "Được.

Cô cởi áo khoác và áo bông ra, quân bông dày cũng cởi ra, chỉ mặc trung y và đồ bên trong, với một cái quân dày.

Thấy cô cởi quân áo, Hạ Vân Sâm cũng cởi theo, cởi bỏ lớp quần áo khá nặng nâê trên người.

Nếu lúc này có người không biết chuyện gì đi qua, chắc chắn sẽ nghĩ hai người này ngốc đến điên rồi.

Cởi quần áo xong, hai người bắt đầu vận động chân tay.

Lúc này Giang Đình cũng không nghĩ mấy chuyện vặt vãnh như vậy, chỉ xem Hạ Vân Sâm thành đối thủ, ánh mắt lóe lên đây hưng phấn, khiêu khích nói: "Tôi không khách khí đâu đấy, anh cũng đừng hạ thủ lưu tình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-297-298.html.]

Ánh mắt Hạ Vân Sâm cũng dần dần nghiêm túc, trâm giọng nói: "Đến đi, cậu lấy gì làm vũ khí?"

Giang Đình nhìn trái nhìn phải, câm một cây đòn gánh lên: "Tôi dùng cái này."

Hạ Vân Sâm cũng thuận tay câm cây gậy gỗ dùng để đỡ cửa.

Hai người đi xuống mái hiên, đến trong sân, chân đạp trên lớp tuyết dày, nhìn nhau.

Giang Đình nói: "Bắt đầu được rồi chứ?"

Vừa dứt lời, Hạ Vân Sâm cầm gậy gỗ trong tay như cầm một thanh kiếm đ.â.m qua, Giang Đình vội nâng đòn gánh lên đỡ, hai người không ngừng đâm, bổ, ngăn chặn, động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy, ai cũng không phá được phòng ngự của đối phương nhưng cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội tấn công nào.

"Anh không màng võ đức! Còn chưa nói bắt đầu đấy!"

Giang Đình dùng cả hai tay nắm lấy đòn gánh đỡ gậy của Hạ Vân Sâm đánh tới, lùi vê sau mấy bước đã giảm lực.

Ánh mắt Hạ Vân Sâm sáng rực như đuốc, lạnh giọng nói: "Binh không ngại đánh lừa, kẻ địch sẽ không bao giờ cho cậu thời gian chính xác.'

"Cái rắm!"

Giang Đình nâng tay lên tấn công y, thân hình hai người bay trong tuyết, cả sân viện náo động gà bay chó sủa, tuyết bay tán loạn trong không trung thành bột mịn, phủ khắp người hai người.

Giang Đình học theo chiêu tấn công vừa nãy Hạ Vân Sâm mới dùng, đòn gánh trong tay tựa như một thanh trường kiếm, phá tan không trung với âm thanh xé gió.

Ánh mắt Hạ Vân Sâm tập trung, không ngờ Giang Đình lại học được nhanh như vậy, vội vàng trở tay dùng gậy gỗ đỡ lấy, kết quả lại nghe rắc một tiếng, gậy gỗ trong tay không chịu nổi sức nặng, lập tức bị Giang Đình đánh gấy đôi!

Y vội chụp hai tay lại muốn dùng cánh tay đỡ đòn tấn công của Giang Đình.

Nhưng Giang Đình phát hiện gậy gỗ bị gấy, bản thân không kịp thu thế, lập tức nghiêng người, xoay eo trên không với sức mạnh kinh người, đòn gánh lướt ngang qua người Hạ Vân Sâm, sau đó cả người cô vùi cả vào tuyết, miệng cũng ăn một ngụm tuyết và bùn đất.

"A, phù, phù phù phù." Cô bò dậy điên cuồng nhổ thứ trong miệng ra.

Hạ Vân Sâm lững thững đi qua, nhìn dáng vẻ Giang Đình chật vật, ánh mắt khẽ cười, vươn tay giúp cô phủi mấy thứ bẩn trên đầu, sau đó vươn tay nói: Đứng lên. Nhìn thấy bàn tay đưa đến trước mặt muốn kéo mình lên, ánh mắt Giang Đình bỗng trở nên xảo quyệt khẽ cười, đột nhiên bật dậy từ dưới đất, đ.ấ.m một quyền đến.

Hạ Vân Sâm kinh ngạc, cả người lảo đảo ra sau, vặn eo, nắm đ.ấ.m của Giang Đình gân như sượt qua mũi y.

Y trở tay túm về phía Giang Đình, Giang Đình sớm đã chuẩn bị, một bộ quyền pháp hoa cả mắt tung ra.

Kiếp trước sở trường của cô là vũ khí nóng và đánh cận chiến, vũ khí vừa nãy hoàn toàn không phát huy được thực lực của cô, chẳng qua là cô không muốn ức h.i.ế.p Hạ Vân Sam mà thôi.

Nhưng Hạ Vân sâm cũng tập võ từ nhỏ, với sự chỉ dạy từ đích thân Hạ lão tướng quân, khả năng cận chiến cũng rất mạnh.

Hai người vứt vũ khí đi thì dán sát người đánh đấm, ngược lại lại càng nhiệt huyết hơn. Mọi người đều là người trẻ tuổi, thời niên thiếu cũng hiếu chiến, lúc này không ai phục ai, mỗi người nhận lấy vài đòn, cũng tấn công được đối phương vài chiêu, càng chiến càng hăng.

Lúc này, Tạ Ninh nghe thấy tiếng động thì mơ màng đi ra xem, thấy hai người đánh nhau kịch liệt, giật mình kêu lên: "Trời má, hai người đang làm gì vậy? Đừng đánh nữa! Mau dừng tay!"

Giang Đình định thần lại, cả cô và Hạ Vân Sâm đều lùi về sau hai bước, đều nhìn thấy vẻ tán thưởng trong mắt đối phương.

Giang Đình vui thích bật cười, tuy cả người cô dính bùn đất, vẻ ngoài chật vật, nhưng trong lòng lại rất thoải mái, nỗi buôn bực ức nghẹn trong lòng mãi không mất cuối cùng cũng tan rồi.

"Thoải mái lắm!"

Hạ Vân Sâm cũng thoải mái, đầu tóc tuy rối bời, mặt còn bị dính một quyền của Giang Đình, y biết sức lực của Giang Đình rất mạnh, không ngờ đánh nhau lại lợi hại như vậy, mặt y suýt nữa đã bị đánh sưng lên rồi, bây giờ còn đang nóng rát đau nhức đây.

Loading...