Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:32:56
Lượt xem: 18
Tạ Ninh trừng mắt nhìn Hạ Vân Sâm, Giang Đình cũng nhìn Hạ Vân Sâm, dùng ánh mắt khiển trách y.
Hạ Vân Sâm lúng túng nói: 'Xin lỗi, đột nhiên có chuyện gấp..."
Tạ Ninh khoanh tay, quay đầu không để ý tới y.
Giang Đình nhanh chóng nhảy xuống xe bò đi tới, ôm lấy vai Tạ Ninh, dỗ dành: "Xin lỗi mà, anh Tạ Ninh, đã làm cho anh lo lắng. Chúng tôi thật sự là có việc gấp."
Tạ Ninh nói: "Có việc gì gấp?”
Giang Đình thấp giọng nói: "Tống Hạ ấy, anh ấy đã tìm thấy dấu vết của gián điệp Bắc Nhung."
"Gián điệp Bắc Nhung?!" Tạ Ninh nghe được lời này lập tức hoảng sợ, nắm lấy cánh tay Giang Đình: "Vậy các anh không sao chứ?" "Không sao, vẫn còn tốt lắm, chỉ hơi lạnh thôi.' Giang Đình nói xong thì khit mũi, run rẩy một chút.
Tạ Ninh lập tức thôi tức giận, nói: "Vậy nhanh vào trong đi, tôi đi đun nước nóng.'
Giang Đình nhìn Hạ Vân Sâm bằng ánh mắt "đã thu phục", mỉm cười đuổi theo Tạ Ninh vào nhà.
Ba người tắm nước nóng thoải mái xong thì ai nấy leo lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau trời vừa sáng bọn họ đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị biên thành.
Buổi trưa tới nhà Chu Đông ăn cơm, buổi chiều lại trở về quân doanh.
Tạ Ninh cảm thán nói: "Ở đây sống mấy ngày, tôi không nỡ rời đi chút nào."
Giang Đình khóa tủ trong bếp để ngăn chuột vào, rôi lại gấp ga trải giường và chăn bông lại, buộc lại rồi nhét vào tủ. "Bây giờ chúng ta có ngày nghỉ, sau này anh có thể đến thường xuyên."
Tạ Ninh lắc đầu: "Không được, tôi không thể tới đây ăn nhờ uống chực được, sau này còn phải cố gắng dành dụm tiền xây nhà cho mình."
Giang Đình nghe vậy mỉm cười nói: "Đâu phải anh ăn nhờ uống chực đâu, anh có thể giúp tôi làm rất nhiều việc."
Cô đưa tấm đệm đã cuộn lại cho Hạ Vân Sâm rồi nói: "Giúp tôi để nó vào tủ trên cùng đi, chỉ để lại khung giường thôi, nếu không chuột sẽ tè lên đệm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-308.html.]
Tạ Ninh kêu lên: "Đúng vậy, phải khoá kỹ lại. Đám chuột c.h.ế.t tiệt này là ghê tởm nhất."
Hạ Vân Sâm rất cao, có thể dễ dàng với tới tủ trên cùng mà không cần kê ghế, khiến Tạ Ninh ghen tị c.h.ế.t đi được.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc xong lúc trời sáng, vác bao vải lên lưng, khóa cửa lại, cho bò ăn rồi phóng đi.
Càng đến gần ngôi làng nơi chị gái Tần Quyết ở, Giang Đình càng cảm thấy mất tự nhiên, bởi vì rõ ràng thôn này đã trở thành cứ điểm của người Hồi Hộc ở biên thành, rốt cuộc trong thôn có bao nhiêu bá tánh bình thường, nhìn qua chưa thể nói chắc được.
Khi đến bên ngoài thôn, từ xa bọn họ đã nhìn thấy một người đang đứng ở cổng thôn, Tần Quyết đang khoác tay nải nhìn, không biết đã đợi bao lâu.
"Tân Quyết!" Tạ Ninh từ xa hét lên: "Sao anh lại đợi ở đây, có bị ngốc không vậy? Chúng tôi tới nhà chị gái anh đón anh mài"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Quyết vẫn dùng lý do kia thoái thác, nói dịp Tết trong thôn có rất nhiều người đến thăm họ hàng, đường sá bị tắc nghẽn nhưng rõ ràng hôm nay tâm trạng anh ta trông thoải mái hơn rất nhiều. "Nào, lên xe đi. Tạ Ninh đưa tay ra, kéo Tần Quyết lên, trêu chọc nói:
"Kỳ lạ, lân này anh trở về quân doanh, vậy mà chị gái anh lại không chuẩn bị cho anh một túi lớn đồ đạc, lần trước suýt nữa thì chất đầy xe bò của chúng ta.
Sắc mặt Tần Quyết cứng đờ, giải thích: "Vết thương của tôi vẫn chưa khỏi, không khiêng nổi nên bảo chị ấy đừng chuẩn bị."
Hạ Vân Sâm yên lặng ngôi trên xe bò dưỡng sức, giống như một pho tượng, còn Giang Đình thì kéo dây cương quay người lại mỉm cười với Tân Quyết" "Sau khi trở về thì nghỉ ngơi thêm vài ngày đi. Mùa xuân còn chưa bắt đầu, nên chưa cần vội đi chăn dê."
Tần Quyết gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Xe bò chạy một tiếng là tới Biên thành, đầu tiên là đi mua ít quà Tết, sau đó đến nhà Chu Đông.
Chu Đông và gia đình anh ta đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, đám người Giang Đình đến vừa đúng bữa cơm, Tiêu Thừa dẫn vợ con đến giúp đỡ, bữa cơm cũng nói như là cả khách và chủ đều vui.
Ăn trưa xong mọi người lại đánh xe bò đi mua vài thứ mang về quân doanh, thế cũng coi như là hết Tết.
Ngoài ra còn có một vài tướng sĩ đánh xe bò đi cùng, mọi người tập trung ở cổng thành để từ biệt gia đình, người có vợ thì ôm hôn vợ an ủi, người có con thì sờ xoa con dặn dò, có cha có mẹ thì chỉ hận không thể quỳ xuống tại chỗ nói lời từ biệt.
Chỉ có Giang Đình và một vài người đàn ông độc thân là ngồi trên xe bò với vẻ mặt vô cảm.