Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:33:07
Lượt xem: 18
Giang Đình vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bão tuyết nghiêm trọng lắm sao?"
Nếu Tần Quyết là người Hồi Hộc thì chắc chắn anh ta rất quen thuộc với thời tiết ở phương bắc, nếu đến anh ta cũng bày ra vẻ mặt như vậy, thì hẳn là chuyện không hề đơn giản.
Hạ Vân Sâm và Tiêu Thừa cũng xuống xe, đi thương lượng với Tôn thiên hộ, Tôn thiên hộ gật đầu nói: "Mọi người dừng lại, lại gân đây!"
Các tướng sĩ nghe vậy nhanh chóng đánh xe bò tập trung lại, nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi.
"Sao cơn gió này khủng khiếp thế? Tôi đã ở biên giới bao năm rồi mà chưa từng thấy bao giờ."
"Đây là gió yêu gió ma, năm rồi tôi đã gặp phải nó, có điêu là ở trong doanh trại. Không ngờ tới lần này chúng ta lại gặp phải nó, lại còn đến nhanh như vậy.
"Thật không, chuyện gì sẽ xảy ra? Nó sẽ không thổi bay chúng ta đó chứ. Tôi lạnh quá, càng ngày càng cảm thấy lạnh."
Mọi người rõ ràng cảm giác được bâu trời ngày càng tối, gió lạnh mang theo bọt tuyết quấn quanh người, khiến người ta lạnh run người.
Tiêu Thừa hét lên: "Mọi người, lấy hết quân áo mang theo ra mặc vào đi! Mặc được bao nhiêu thì mặc bấy nhiêu!"
Nghe vậy, đám người Giang Đình nhanh chóng mở túi, lấy quần áo của mình ra bắt đầu mặc vào, đồng thời nhìn về phía Tân Quyết nói: "Anh Tần Quyết, anh nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tần Quyết không có thời gian để suy nghĩ về ẩn ý trong lời nói của Giang Đình, dứt khoát nói: "Tìm một nơi tránh gió đi, nếu không lát nữa chúng ta sẽ bị lạc, còn có thể bị chôn sống."
Giang Đình nhảy lên xe bò, đưa mắt nhìn xung quanh, với thị lực hơn người của mình nhưng trong khung cảnh trắng xoá này cô cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy mấy bóng dáng màu đen.
"Có một sườn núi phía trước một dặm. Chúng ta hãy đến nơi đó trú ẩn!"
Cô chạy tới nói với Hạ Vân Sâm về kế hoạch của mình, Hạ Vân Sâm không hề do dự mà nói: "Cứ làm theo lời Giang Đình."
Tôn thiên hộ nhìn Giang Đình, tuy không biết vì sao Chỉ huy sứ đại nhân lại coi trọng lính bếp như vậy, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác, lập tức chỉ huy tướng sĩ đi vê phía sườn núi phía trước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Gió tuyết càng ngày càng lớn, nhân số của bọn họ cũng không ít, chừng hai ba trăm người, mười mấy xe bò và hơn hai mươi con ngựa, tụ lại trở thành điểm đen duy nhất trên bầu trời trắng xóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-310.html.]
Gió quật vào mặt đau rát, tuyết rơi dày đặc khiến người ta khó lòng mở mắt, bò ngựa bắt đầu cuống cuồng vùng vẫy muốn chạy, phải mấy tướng sĩ mới giữ được một con ngựa.
Tiêu Thừa hét lên: "Nhìn nhau đi! Không để ai bị bỏ lại phía sau cải!"
Có tướng sĩ lo lắng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Phía trước không nhìn thấy gì cả!"
"Liệu có đi lạc không? Hay là ở đây đợi tuyết ngừng đi?"
Hạ Vân Sâm trâm giọng nói: "Chờ ở chỗ này chính là chờ chết."
Tiêu Thừa nói: "Phía trước có chỗ tránh gió, đi theo Giang Đình! Cậu ta có thể nhìn thấy!"
Giang Đình cố gắng mở to mắt nhìn phương hướng, cô nhảy tại chỗ, cố gắng nhảy lên điểm cao hơn để nhìn, trước mặt có một con dốc lớn nên cô nhìn không rõ, chỉ có thể trèo lên lưng ngựa, ai mà ngờ con ngựa lại phát điên, cô còn chưa leo lên được đã suýt chút bị đá.
Hạ Vân Sâm thấy thế, sải bước đi tới trước đội ngũ, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Đình nói: ˆ Cưỡi lên vai tôi.'
"Được." Giang Đình quả quyết leo lên, Hạ Vân Sâm lập tức đứng dậy, chiều cao gần 1 mét 88, cộng với chiêu cao phần thân trên của Giang Đình, gân như cao bằng một tâng lầu.
Hạ Vân Sâm đỡ Giang Đình vững vàng trên xe bò trên mặt đất, lúc này cuối cùng Giang Đình cũng nhìn thấy sườn núi trước mặt, duỗi tay chỉ: "Đi thẳng về hướng này! Một dặm!"
Tiêu Thừa, Tôn thiên hộ cùng mấy tên tướng sĩ đều sợ hãi, không dám nhìn hai người, sợ một người trong đó phạm sai lầm mà ngã xuống.
Giang Đình buông tay ra, vòng chân qua vai Hạ Vân Sâm, ngả ra sau, dùng tay ôm lấy eo anh, lật người trên không một vòng rồi đáp xuống xe bò.
"Đi thôi! Tôi sẽ dẫn đường!" Giang Đình nói, nhảy xuống xe bò rồi chạy về phía trước.
Hạ Vân Sâm ra lệnh cho mấy tướng sĩ: "Nhìn người phía sau, cẩn thận đừng để ai tụt lại phía sau."
Nói xong y nhanh chóng đuổi theo.
Tạ Ninh ôm chặt lấy chính mình, run rẩy bước đi giữa đám người, thắc mắc: "Tại sao lại có cảm giác chức vụ của Tống Hạ lớn như vậy? Không phải anh ta chỉ là trinh sát thôi sao? Vậy mà lại có thể chỉ huy thiên hộ và tướng sĩ?"