Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:43:01
Lượt xem: 13
Đi được một giờ, phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Các tướng sĩ dừng lại nhìn, thấy một đoàn ky binh đang phi nước đại qua, ai nấy đều tỏ ra vô cùng lo lắng.
Khi ky binh nhìn thấy đám người Giang Đình thì phấn khích không thôi, thoáng cái đã đến trước mặt họ.
Người đứng đầu là phó chỉ huy thiêm sự, đã hơn bốn mươi tuổi, được coi là một vị võ tướng tốt bụng và hiền lành trong quân.
Đêm qua trong doanh trại cũng có một trận bão tuyết nhưng đám người Chỉ huy sứ lẽ ra phải đến quân doanh khi màn đêm buông xuống đều không trở về, rất có thể đã bị lạc trong bão tuyết.
Người trong quân doanh lòng như lửa đốt, lại không dám hấp tấp ra ngoài tìm người, mãi đến khi trời sáng tuyết ngừng rơi, mấy vị Chỉ huy thiêm sự mới chia nhau ra, dẫn người đi ra ngoài tìm kiếm tung tích Chỉ huy sứ.
Bây giờ nhìn thấy đám người Hạ Vân Sâm đang đứng trước mặt mình, Phó thiêm sự kích động đến mức không kiêm chế được, leo tuột khỏi ngựa chạy tới, trượt quỳ trước mặt Hạ Vân Sâm.
Ông ấy ôm quyền, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, kích động nói: "Chỉ huy sứ đại nhân! Mạt tướng đến muộn rồi!"
Phó thiêm sự quỳ xuống như vậy, những ky binh khác cũng lần lượt xoay người người xuống ngựa, bình bịch quỳ xuống đất.
Trái lại những tướng sĩ bên cạnh Giang Đình lại bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
Đợi đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ huy sứ đại nhân á? Ở đâu? Mọi người đều nhìn vê phía Hạ Vân Sâm, Tôn thiên hộ rất có nhãn lực mà gọi một tiếng: "Mạt tướng tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân!"
Các tướng sĩ thấy vậy, đôi chân vô thức nhữn mà quỳ xuống theo.
Giang Đình nhanh chóng tóm lấy Tạ Ninh đã cứng đờ tại chỗ, dùng hết sức lực kéo anh ta xuống, Tạ Ninh quỳ rạp xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào Hạ Vân Sâm, rồi nhìn Giang Đình, đồng tử tràn đầy vẻ không thể tin được
Đây là lần đầu tiên Giang Đình quỳ xuống nhưng cô co được duỗi được, có quỳ xuống cũng không mất đi một miếng thịt nào, vì vậy cô cử động đầu gối, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Ninh đừng nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-313.html.]
Hạ Vân Sâm thực sự không ngờ rằng mặt nạ y cố gắng đeo bấy lâu nay lại rơi ra như thế này. Nhưng Phó thiêm sự bọn họ cũng là một tấm lòng son, cho nên trong lúc nhất thời tâm trạng cũng có chút vi diệu, y ho nhẹ một tiếng, bày ra tư thế nói: Mọi người đứng dậy đi."
Phó thiêm sự nghe vậy lập tức lăn long lóc bò dậy, nước mắt lưng tròng bước tới, thiếu điều nắm tay Hạ Vân Sâm hai mắt đẫm lệ.
"Đại nhân, mọi người không sao cả chứ? Tối qua mọi người tránh gió tuyết ở đâu vậy?"
Hạ Vân Sâm khôi phục lại thái độ lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Mọi việc đều ổn. Chúng ta về đại doanh trước đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Các tướng sĩ đứng dậy từ dưới đất còn chưa phản ứng lại đã bị Tôn thiên hộ ra lệnh tiến về phía trước.
Vừa đi, họ vừa nghĩ vì sao một trinh sát đang yên đang lành bỗng nhiên trở thành Chỉ huy sứ?
Đừng nhìn Chỉ huy sứ thường đeo khuôn mặt người sống chớ gần, hóa ra lại ngâm quan tâm đến cấp dưới của mình như vậy, thế mà lại ngôi xe bò cùng với các tướng sĩ bình thường, cùng nhau chặt củi, cùng nhau ngủ trên nên tuyết!
Sớm biết vậy đã nịnh nọt y nhiều hơn, nói không chừng còn có làm quen với y.
Ví dụ như mấy tên lính bếp như Giang Đình kia, không biết đạp phải vận cứt chó gì mà lại làm quen được với Chỉ huy sứ đại nhân.
Nhưng Tạ Ninh lại không hê cảm thấy mình được vận cứt chó gì, anh ta yên lặng đi ra phía sau đội ngũ, cúi đầu, chỉ cảm thấy đầu ong ong chấn động.
Xong rồi, xong rồi. Lần này thật sự c.h.ế.t chắc rồi. Vậy mà anh ta lại ăn ở cùng với Chỉ huy sứ mấy ngày liền. Vậy thì cũng thôi đi, anh ta lại còn trừng mắt nhìn Chỉ huy sứ, hung dữ với Chỉ huy sứ, oán giận Chỉ huy sứ, cướp thức ăn từ Chỉ huy sứ, còn tranh giành sự ưu ái của Giang Đình với Chỉ huy sứ!
Toang rồi, toang thật rồi! Đợi lát sữa thật sự phải c.h.ế.t rồi.
Anh ta nhìn Giang Đình với ánh mắt oán hận: "Có phải anh đã sớm biết thân phận của ngài ấy đúng không?”
Giang Đình nghe vậy tỏ vẻ ngây thơ: "Không có! Làm sao có thể! Tôi không biết gì cải"
Tạ Ninh không tin: “Anh lừa tôi! Anh thân cận với ngài ấy như vậy, sao lâu như vậy vẫn không phát hiện?"
Giang Đình chân thành nói: "Thật sự là không. Anh nghĩ mà xem, ngài ấy là Chỉ huy sứ, với đầu óc thủ đoạn và chiến lược của ngài ấy, muốn giấu giếm điều này với một người lính bếp như tôi chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?"