Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:45:53
Lượt xem: 19
Cô cẩn thận tới gần, núp ở trên nóc nhà, híp mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy có gì đó bất thường.
Người lính này có vóc dáng cao lớn hơn binh lính trong doanh trại, mặt mày sắc nét, không giống người Đại Dĩnh, ngược lại...
Đột nhiên Giang Đình sờ mũi của mình, nhíu nhíu mày, sao mà cái mũi của người này lại có hơi giống mình thế nhỉ.
Cô biết một phân lớn nguyên nhân khiến nguyên thân có vẻ ngoài khí chất lớn là bởi vì mũi cao mắt sâu, ngũ quan sắc sảo hơn con gái bình thường.
Khi còn bé đã có người trong thôn nói nguyên thân có huyết thống của người Hồ, chẳng qua đây cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì, bởi vì biên giới hai nước cách nhau rất gần. Mấy chục năm trước khi quan hệ giữa Đại Dĩnh và Bắc Nhung vẫn chưa căng thẳng như vậy, liên hôn thấy nhiều cũng quen mắt.
Lúc này, Tần Quyết và người đàn ông nọ dường như xuất hiện mâu thuẫn, người binh lính vươn tay chỉ vào mũi Tần Quyết, vẻ mặt giận dữ.
Giang Đình phục hồi tinh thân lại, nhanh chóng vểnh tai cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện.
Binh lính cả giận nói: "Tần Quyết, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh muốn phản bội Vương thất à?"
Tần Quyết biểu tình lạnh nhạt nói: 'Không có.'
"Hừ, Hạ gia quân đã bắt đầu thao luyện từ hơn hai tháng trước, tại sao anh không truyên tin tức vê dù chỉ một lân hả? Anh với tên Giang tòng quân kia ở chung một doanh trướng, sao anh lại không nhân cơ hội moi chuyện từ chỗ của anh ta chứ? Người của chúng ta mãi đến hơn một tháng trước mới nhận được tin tức do trinh thám truyền vê mà hôm qua quân đội triều đình đã tới biên thành, anh có biết chúng ta chậm trễ bao nhiêu thời gian rôi không?!"
Tần Quyết cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tôi vẫn luôn truyên tin, chắc là bị người của Hạ Vân Sâm chặn lại rồi."
"Trong một tháng này, tất cả trinh thám của chúng ta đều bị Hạ Vân Sâm nhổ hết, bây giờ chỉ còn lại anh và người kia, sao tin nhắn của anh lại bị cắt chứ?"
Binh lính nói xong đột nhiên nhíu mày lắc đầu nói: "Không đúng, không đúng! Vậy tại sao y lại cho phép anh tiếp tục ở lại chỗ này... Là anh, chắc chắn là anh đã phản bội Vương thất! Vốn dĩ anh không hề truyền tin về!"
Tần Quyết mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh đã muốn nghĩ như thế vậy tôi cũng không có cách nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-330.html.]
"Anh... Tân Quyết, anh đừng tưởng rằng Vương Cơ nhìn trúng anh thì anh có thể muốn làm gì thì làm nhé. Lần này tôi đến đây chính là phụng mệnh đưa anh rời khỏi Hạ gia quân trở về Vương thất. Vương Cơ nói, anh không thể ở chỗ này nữa, cũng không cần anh làm thám tử nữa."
Tần Quyết biến sắc, giọng nói lạnh đi: "Cái gì gọi là không cần tôi làm thám tử nữa?"
Binh lính cười khinh: “Anh vào Hạ gia quân bốn năm rồi, lúc trước chúng ta hao tổn tâm cơ để đổi tên đổi họ giả tạo thân phận cho anh mà trong mấy năm này anh đã làm được gì cho Vương thất rồi hả? Vương Cơ nói không để anh ở lại Hạ gia quân nữa, hôm nay anh phải theo tôi quay về!"
Anh ta liếc mắt nhìn chuông dê, cười ha ha: "Đừng nói với tôi là anh tiếc bây dê này nhé?”
Sắc mặt Tần Quyết trở nên hờ hững, thản nhiên nói: "Ừm, đúng là tiếc thật đấy, anh để tôi thu dọn một chút đi."
Người nọ khoát tay: "Đi nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian."
Tần Quyết xoay người vào nhà, Giang Đình thì ở trên nóc nhà tùy cơ ứng biến, do dự có nên bắt tên người Hồi Hộc này lại ném cho Hạ Vân Sâm hay không.
Binh lính người Hồi Hộc ngồi xuống một cái ghế, tay chống trên đầu gối, không có kiên nhẫn nhìn chung quanh.
Giang Đình đang đợi ra tay, đã thấy Tần Quyết đột nhiên từ trong phòng đi ra, đi về phía sau lưng người Hồi Hộc này.
Người Hồi Hộc nghe thấy tiếng bước chân, ngạc nhiên nói: Dọn dẹp nhanh thế cơ à... AI"
Đột nhiên anh ta cảm giác một trận gió mạnh ập đến, cơ thể theo bản năng nghiêng một bên, tránh thoát một d.a.o trí mạng, cả người lăn lộn trên mặt đất, ôm bả vai bị c.h.é.m bị thương, hoảng sợ nhìn về phía Tân Quyết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ thấy Tân Quyết cầm trong tay một thanh d.a.o cắt cỏ, mặc dù không phải sắc bén cho lắm nhưng cũng đủ nặng, bổ một d.a.o xuống không ai chịu nổi.
Lông mày thường ngày luôn dịu dàng của anh ta trở nên cực kỳ lạnh lùng, nghiêm nghị, đôi mắt ngập tràn sát ý, anh ta cảm thấy mình như một người lương thiện bị phát điên nên tiếp tục lao tới với con d.a.o trên tay.
Bả vai và cánh tay của người Hồi Hộc chảy m.á.u như trút, nửa người gần như đã phế đi, chỉ có thể khó khăn né tránh giấy giụa, hét lớn: "Tân Quyết! Anh điên rồi!"