Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:02
Lượt xem: 12
Ông ta phải nhanh chóng trở về truyền tin cho bệ hạ, nói rõ trong Hạ gia quân xuất hiện người Bắc Nhung!
Thậm chí Hạ Vân Sâm cũng có lòng không thân phục!
"Tiểu Trụ Tử." Cao công công ngồi ở trong xe ngựa, ôm bình nước nóng, giọng nói hơi run rẩy.
"Uầy, cha nuôi à, tay cha lạnh quá, con che cho cha.' Tiểu thái giám nhét tay Cao công công vào trong quần áo của mình, ân cần hầu hạ.
"Cha nuôi, có lẽ là cha đã nhìn lầm, người Bắc Nhung đa số đều có vài điểm giống nhau, nhưng hai mươi năm rồi, nhớ không rõ cũng là bình thường.
Tiểu thái giám lại an ủi: "Huống hồ Hạ Chỉ huy sứ là cháu trai của Hạ lão tướng quân, làm sao dễ dàng tha thứ cho người Bắc Nhung xuất hiện trong Hạ gia quân, còn trở thành tòng quân tư nhân của y được chứ. Điều này chẳng phải trắng trợn quá sao. Con thấy tên tên nhóc họ Giang kia tuy mặt mày hơi có nét của người Bắc Nhung, nhưng cũng không phải hoàn toàn là người Bắc Nhung."
Sắc mặt Cao công công lo lắng, như chim sợ cành cong, nói: Không, cha sẽ không quên, có c.h.ế.t cũng sẽ không quên mặt của người kia. Lúc trước sư phụ cha đã bị hắn ta dùng roi đánh c.h.ế.t tươi, m.á.u thịt lấn lộn mà c.h.ế.t ở trước mặt cha. Nếu không phải cha hoảng sợ, giả c.h.ế.t lừa gạt cho qua..."
Lúc này, đột nhiên từ phía sau có mấy con ngựa phi nhanh chóng vọt tới, mặt người trên ngựa che băng vải đen, chỉ lộ con ngươi ra, lạnh lẽo như sương, áo bào tung bay, nháy mắt đã đuổi theo, bao vây xe ngựa.
Người đến không tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Là ail Thị vệ hộ tống Cao công công thấy tình thế không đúng, lập tức rút trường kiếm ra bảo vệ xe ngựa, nhưng bọn họ ít người, chỉ năm sáu thái giám và mười mấy thị vệ, với mười thủ vệ quân ở biên thành thôi.
Trăm triệu lần không ngờ rằng, bọn họ chỉ mới ra khỏi Hạ gia quân được vài dặm, đã gặp thích khách.
Người trong xe ngựa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sợ tới hôn bay phách lạc, Cao công công suýt chút không hít thở được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-335.html.]
Ông ta cầm lấy tay con nuôi mình, toàn thân run rẩy nói: "Không hay rồi, bọn họ tới rồi, bọn họ tới g.i.ế.c cha, là người Bắc Nhung!"
Tiểu thái giám có chút lo lắng kêu lên: “Cha nuôi, nơi này cách Hạ gia quân không xa, người Bắc Nhung không dám xuất hiện đâu, nên tất nhiên không phải bọn họ!" Người cầm đầu đánh lên ngựa, giơ tay, chỉ kiếm vào thị vệ cầm đầu, cố ý đè thấp giọng nói: "Tôi chỉ cần người trong xe ngựa, không g.i.ế.c các người, các người lui ra đi.'
Nhưng thị vệ tận trung canh giữ ở trước mặt xe ngựa, quát lớn: "Kẻ trộm ở đâu ra! Dám cướp xe của thái giám câm bút đương triều! Không muốn sống tiếp nữa không!"
"Soạt" một tiếng, anh ta vừa dứt lời, kiếm của đối phương đã thẳng thừng đến trước mặt của anh ta rồi, thị vệ chỉ cảm thấy trước mắt có một ánh sáng lạnh vừa xẹt qua. Yết hâu đau đớn dữ dội, nơi quan trọng bị thương dưới tính huống không có chút phản kháng, mũi kiếm lại tiến thêm một tấc nữa, anh ta trở thành người chết.
Đó là một lời cảnh báo.
Thị vệ và hộ vệ ở đây đều cảnh giác cực độ, không dám thở mạnh, tay cầm chuôi kiếm toát mồ hôi lạnh. "Ra tay đi." Người dẫn đầu đột nhiên thấp giọng quát, mấy người bịt mặt phía sau hắn ta lập tức ra tay, giao đấu với người của Cao công công.
Khung cảnh trong thoáng chốc trở nên hỗn loạn, Cao công công và mấy thái giám thét chói tai, nhất thời không biết nên trốn ở trong xe ngựa hay là nhảy xuống chạy trốn.
Mấy người bịt mặt ra đòn đều hết sức tàn nhẫn, bọn thị vệ hoàn toàn không phải là đối thủ của họ, chẳng mấy chốc là bại trận. Có điều đối phương thật sự không có ý muốn lấy mạng bọn họ, nên không ai đánh sát thủ nữa.
Cao công công hoảng sợ nhìn cảnh tượng bên ngoài kêu lên: “Các ngươi là ail Tại sao g.i.ế.c ta! Ta là thái giám cầm bút của nội thị giám! Các ngươi muốn bao nhiêu tiên ta đều cho các ngươi hết... ÁII"
Chỉ thấy người dẫn đầu đột nhiên giống như một trận gió nhảy lên trên xe ngựa, không chút lưu tình mà xốc mấy tiểu thái giám, sau đó túm lấy Cao công công, một tay ném lên lưng ngựa.
Cao công công bị ngã đến choáng váng cả đầu, hoa mắt suýt chút nữa phun ra một ngụm m.á.u già, sau đó người nọ xoay người lên ngựa, thúc ngựa mang theo Cao công công chạy về phía xa.
"Đừng g.i.ế.c ta, xin hảo hán tha mạng, đừng g.i.ế.c ta. Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi hết cả. Hu hu hu..."
Cao công công năm sấp trên lưng ngựa giấy giụa nhưng không làm nên chuyện gì, lục phủ ngũ tạng bị xóc nảy đến muốn vỡ vụn, sợ tới mức muốn tè ra ngoài.