Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:07
Lượt xem: 14
Nói đơn giản chính là đặt Bắc Nhung nướng ở trên lửa nóng, nhân lúc trận đông giá rét bất thình lình này mà lấy mạng Bắc Nhung, khiến nó rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Giang Đình bọc mình thật chặt, lưng đeo một bao lớn, cùng Hạ Vân Sâm dẫn mấy trăm lính tinh nhuệ giục ngựa chạy gấp, nửa đêm đã qua biên giới, đi về bốn trấn phía Bắc.
Bọn họ sẽ mai phục trước, đợi tình hình Đại Dĩnh và Hồi Hộc truyên đến từ tiên tuyến rôi mới hành động.
"Phía trước chính là bốn trấn phía Bắc sao?"
Giang Đình ngôi trên ngựa, tay nắm dây cương, mặt lạnh đến đỏ bừng.
Quả nhiên, sau khi qua núi Mạc Kim xuôi vê hướng Bắc, gió đã dữ dội hơn rất nhiều.
Ba ngàn người sau khi tiến vào Bắc Nguyên, ẩn mình trong gió tuyết mênh mông, rất khó bị người phát hiện hành tung.
Hạ Vân Sâm nói: “Đúng vậy.'
"Doanh địa của các anh từng ở ngay bên ngoài thị trấn à?”
"ừ"
Hạ Vân Sâm xoay người xuống ngựa, bảo binh lính thân cận dắt ngựa cho nó ăn, còn mình thì đi vê phía trước vài bước, thả hồn nhìn về phía trước.
Một vùng thị trấn được che giấu dưới gió tuyết kia, chính là bốn trấn phía Bắc, là nơi cư trú của dân chúng ở cực bắc Đại Dĩnh.
Cũng là nơi các đời Hạ gia quân đã đóng giữ mấy chục năm.
Cha, chú, anh họ, anh cả của y, hàng ngàn hàng vạn Hạ gia quân đều c.h.ế.t trên mảnh đất này.
Giang Đình xuống ngựa, đi tới đứng bên cạnh y, đưa tay giúp y phủi tuyết trên vai.
Hạ Vân Sâm lấy lại tinh thân, quay đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia đau khổ.
Giang Đình nhẹ giọng nói: "Người nhà đã qua đời, nén bi thương."
Hạ Vân Sâm cụp mắt: "Tôi không sao.
Giang Đình nói: “Chúng ta vào trước xem sao nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-338.html.]
Hạ Vân Sâm gật đầu, dặn dò các tướng sĩ đều tự phân tán ra, tìm nơi ẩn náu, che giấu hành tung, mình thì cùng Giang Đình chuẩn bị len lén lẻn vào trên trấn.
Nói là bốn trấn phía Bắc nhưng thật ra là một khu trấn lớn, thoạt nhìn giống như bốn trấn kề nhau, giữa trấn cách nhau không xa. Đại doanh Tây Bắc và tinh nhuệ đóng quân biên thành mai phục ở mấy phương hướng khác.
Sau khi Bắc Nhung công hãm nơi này thì g.i.ế.c sạch toàn bộ dân chúng Đại Dĩnh chưa kịp chạy trốn, đưa người Bắc Nhung vào ở, điều kiện sinh hoạt nơi này tốt hơn một chút so với chỗ ở của Vương thất Bắc Nhung.
Vì thế khi đợt rét đậm ập đến, rất nhiều người Bắc Nhung đã chạy tới gần đây.
Ngoài thị trấn hiện có ra, bên ngoài còn dựng rất nhiều lều trại, binh lính tuân tra Bắc Nhung thường lui tới, khá nghiêm ngặt.
Giang Đình và Hạ Vân Sâm ởi bộ trong tuyết hai canh giờ mới tới bên ngoài thị trấn.
Giang Đình thở hổn hển một hơi nói: "Cái này nhìn gân mà đi tới thì lại xa ơi là xa. Có người tuần tra, chúng ta đánh ngất họ rồi trèo tường đi vào à?” Hạ Vân Sâm nói: "Không cần, có đường ngầm, đi theo tôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Còn có đường ngầm á?”" Giang Đình trong nháy mắt cảm thấy hứng thú tăng gấp bội: "Đi."
Hai người lén lút tránh người Bắc Nhung tuân tra bên ngoài trấn, đi tới trước một thân cây khô khổng lồ gần như bị tuyết chôn nửa thân, lối ra vào ngay dưới gốc cây này.
Giang Đình chấp nhận đi nhìn đống tuyết đọng kia, cô bắt đầu lấy d.a.o ngắn để xới tuyết, Hạ Vân Sâm thì thẳng thừng dùng tay, hai người làm việc rất lâu, cuối cùng cũng đào ra cánh cửa đường hầm bị chôn vùi dưới lớp lá khô.
Khi vừa mở cửa, một đường hầm tối tăm đã hiện ra.
Giang Đình dùng d.a.o ngắn cắt đứt hai mảnh góc áo, đeo lần lượt lên mặt mỗi người làm khẩu trang chống bụi, Hạ Vân Sâm đi vào đầu tiên, Giang Đình theo sát phía sau.
Đường hầm rất thấp bé, độ cao chưa đến 1 mét 7, Giang Đình phải cúi đầu để đi mà đỉnh đầu còn thỉnh thoảng bị nóc hầm cọ xát một chút, Hạ Vân Sâm thì càng khỏi phải nói, y thực sự như đang bị tra tấn, toàn bộ nửa người trên đều phải gù xuống.
May mà dù đã lâu không có ai đi vào nhưng đường hầm cũng không ẩm ướt, chỉ là rất bụi bặm, thò tay không thấy năm ngón, chỉ có thể mò mẫm mà đi về phía trước.
"Đường hầm này dài bao nhiêu dặm?”
"Hai dặm.
"Xa vậy ư, còn chưa đi được nửa đường, tôi không đi nổi nữa, nghỉ một lát thôi.
Sau khi đi được một lúc, Giang Đình cảm thấy cổ mình sắp gấy luôn rồi, nghĩ rằng Hạ Vân Sâm cũng không dễ chị, cô bèn dừng lại ngồi xuống ngay tại chỗ, dựa vào vách hầm mà thở.
Hạ Vân Sâm ngồi xuống sát bên cạnh cô, duỗi nửa người trên ra rồi thò tay qua khoát lên trên vai cô nói: "Tôi xoa bóp cho cậu.'