Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 341
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:12
Lượt xem: 13
Hạ Vân Sâm không hề có cảm giác áy náy gì với chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t một tên thái giám ác độc, tổng số người c.h.ế.t trong tay y có thể vây quanh doanh trại của Hạ gia.
Y chưa bao giờ sợ oan hồn đeo bám.
Có tin đồn người Hạ gia đều c.h.ế.t sớm là vì đã g.i.ế.c quá nhiều người và tạo ra nghiệp xấu, nhưng cũng có dân chúng xưng Hạ gia quân là thân hộ mệnh của Đại Dĩnh, chỉ có thế hệ sau mới đánh giá được chuyện này suy cho cùng là đúng hay sai.
Hạ Vân Sâm chỉ cảm thấy chính mình không thẹn với lương tâm là được.
HÀ "
Giang Đình yên lặng nhai bánh, bên ngoài không nói gì, chẳng qua nội tâm cô lại dâng lên một chút nghi ngờ. Bởi vì, sau khi hôm nay cô dạo quanh một vòng ở nơi người Bắc Nhung sinh sống, lại có cảm giác rằng vẻ ngoài của mình giống với người Bắc Nhung nhiều hơn một chút.
Chẳng lẽ cha của nguyên chủ thật sự là người Bắc Nhung sao?
Vậy mẹ của nguyên chủ đã có tâm lý gì khi để con gái mình đi lính?
Khi nhớ đến thù oán sâu đậm giữa Hạ Vân Sâm và người Bắc Nhung, không hiểu sao Giang Đình thấy hơi hoảng hốt, nếu như Hạ Vân Sâm hoài nghi cô là hậu duệ của người Bắc Nhung người thì làm sao đây.
Liệu anh có trở mặt vô tình, đ.â.m một nhát g.i.ế.c c.h.ế.t cô không?
Đợi đến lúc sắc trời sẩm tối, người trong sân đi vào nhà rồi, lúc này hai người họ mới cẩn thận trèo qua tường sân rồi lẻn xuống đường hầm bí mật, mò mẫm tìm đường ra khỏi trấn. Hạ Vân Sâm huýt sáo, binh lính thân cận ẩn nấp trong bóng tối nhanh chóng tụ tập xung quanh. Hạ Vân Sâm đã giao nhiệm vụ một cách tỉ mỉ, y vẽ ra bản đồ tuần tra dựa vào trí nhớ của mình, một số trinh sát và binh lính thân cận đã lân lượt mang thêm nhiều túi thuốc nổ lẻn vào thị trấn.
Những người khác thì dựng trại ở ngọn núi cách thị trấn khoảng mười mấy dặm, nơi này khuất gió, địa hình cũng khuất tâm nhìn, không dễ bị người Bắc Nhung phát hiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình ăn mấy miếng thịt khô, uống nước nóng rồi bò vào lêu ngủ.
Lần này bọn họ chỉ di chuyển một cách đơn giản, mang theo rất ít đồ đạc, lêu trại cũng ít, rất nhiều binh lính đều phải ngủ trong tuyết, Giang Đình co ro trong lều, run rẩy vì lạnh mà không có chăn bông.
Lúc này, lêu của cô bị người ta vén lên một chút, Giang Đình mở mắt ra thì thấy Hạ Vân Sâm khom lưng, thò đầu vào nói: ˆLạnh không?”
Răng của Giang Đình đánh lập cập vào nhau: “Hơi lạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-341.html.]
Hạ Vân Sâm không nói gì, y chỉ chui vào chiếc lu nhỏ hẹp này, đưa tay nói: "Đưa tay cho tôi.
Tuy Giang Đình không biết y muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời y.
Hạ Vân Sâm nắm lấy tay cô và cởi chiếc găng tay lông xù trên đó xuống, rôi đặt lòng bàn tay mình lên lòng bàn tay của Giang Đình và truyền nội lực sang cho cô.
Giang Đình cảm nhận được một luông năng lượng ấm áp dễ chịu len vào kinh mạch trên người, ngạc nhiên nói: "Thật thần kỳ, đây là nội lực sao."
Hạ Vân Sâm không thể không hỏi: “Cậu không có nội lực à?”
"Không..." Thể chất của cô chỉ có thể dựa vào sức mạnh thô bạo.
Không biết Hạ Vân Sâm đang nghĩ tới điều gì, y nhẹ giọng nói: "Hèn gì cậu không thể dùng nội lực để giữ ấm."
Vừa nói, y vừa tiếp tục truyền nội lực vào cho Giang Đình, mãi đến cả người Giang Đình đều ấm áp lên và cô nhắm mắt ngủ yên bình bên cạnh y.
Hạ Vân Sâm vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của Giang Đình một chút, rồi khẽ thở dài một tiếng.
Khi Giang Đình tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, cô nghe thấy bên ngoài có trinh sát đến báo cáo, nói rằng đội quân đã chính thức bắt đầu tấn công Hồi Hộc.
Đội quân tinh nhuệ đóng tại doanh trại Tây Bắc và các thị trấn biên giới cũng đã vào vị trí mai phục sẵn.
Giang Đình đi tới nói: Khi nào chúng ta sẽ hành động?”
Hạ Vân Sâm nhìn thoáng qua sắc trời và nói: 'Bình minh."
Các binh lính bắt đầu sắp xếp lại vũ khí, đến khi lên đường sẽ phải bỏ lại tất cả lều trại và những thứ khác, chỉ mang theo nước và đồ ăn. Hạ Vân Sâm ra lệnh một tiếng, toàn bộ binh lính sửa sang đơn giản để xuất phát về hướng thị trấn.
Vừa ra khỏi hang núi chưa bao lâu, họ đã bị quân trinh sát của Bắc Nhung phát hiện.
Nhưng người Bắc Nhung không hoảng sợ, lợi dụng quân số đông đảo, chiếm cứ thôn trấn có công sự che chắn, phòng ngự, có lương thực vũ khí, sẵn sàng trực tiếp tử thủ đợi quân chi viện của triều đình.
Hạ gia quân không nhiều lời với chúng, nhanh chóng bày ra thế trận tấn công, cung tiễn thủ tấn công trước tiên, đồng loạt giương cung kéo dây, mưa tên bay đầy trời.