Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:42
Lượt xem: 19
Lễ hội mùa xuân ở phía Bắc, bây giờ thử khúc thảo này vẫn còn mềm.
Giang Đình vui vẻ nhặt mấy đóa thử khúc thảo lên, nói: "Muốn ăn thử bánh thử khúc thảo không?”
"Có ngon không?" Mắt Lý Trạch sáng lên.
Mặc dù hỏi vậy nhưng anh ta chắc chắn chỉ cần là đồ Giang Đình làm thì đều ngon.
"Đương nhiên rồi."
Giang Đình đứng lên, nhổ mấy đóa thử khúc thảo, bảo mọi người giúp nhặt cùng, rất nhanh đã nhặt đầy mấy cái sọt và giỏ lớn.
"Ngài ở ruộng xem đi, tôi vê nấu ăn." Giang Đình vác sọt đi ngang qua trước mặt Hạ Vân Sâm. Hạ Vân Sâm nghe vậy thì hỏi: "Nấu cái gì?
Giang Đình phất tay, không quay đầu lại mà nói: "Đợi lát nữa ngài sẽ biết."
Sau khi cô trở về đầu bếp doanh, chỉ huy nhóm lính bếp rửa sạch tất cả thử khúc thảo, sau đó trần qua, rồi vớt lên thái nhỏ.
Nhân bánh chủ yếu là dưa muối, cho nhóm võ tướng ăn thì là dưa muối thêm thịt nguội và hành thái.
Trước tiên xào nhân bánh trong chảo đến khi thơm nức.
Trộn thử khúc thảo với bột nếp theo tỉ lệ một một, cho nhân vào rồi gói bánh †o như một nắm tay, xoa tròn, cho vào nồi bắt đầu hấp lên.
Còn dư một ít nhân bánh thì thêm ít muối trộn lẫn vào nhau, dứt khoát làm bánh nướng áp chảo, cả hai mặt bánh đều vàng óng thì cho ra nồi.
Toàn bộ đầu bếp doanh đều bận bịu cả buổi sáng, ít nhất làm ra được mấy chục ngàn cái bánh thử khúc thảo, buổi trưa ăn cơm thì mang mẹt đi, mỗi người một chén cháo và ba cái bánh.
Buổi trưa Giang Đình và Hạ Vân Sâm ăn cơm cùng nhau, cô cố ý chuẩn bị phiên bản xa hoa hơn cho Hạ Vân Sâm, không chỉ bánh nhân dưa muối thịt nguội mà còn có nấm hương thịt heo.
Sau khi cắn một miếng, hương thơm độc đáo bên ngoài của thử khúc thảo có hơi đắng nhưng không phải khó ăn, nó có hương vị đặc biệt riêng.
Kết hợp với mùi bánh nhân thịt ăn rất ngon, có hơi giống bánh bao nhưng cảm giác không giống lắm.
Giang Đình ăn một lúc ba cái bánh to bằng nắm đ.ấ.m mới thấy no bụng.
Hạ Vân Sâm ăn tao nhã hơn nhiều nhưng không chậm, y cũng ăn sạch cơm Giang Đình mang đến để lót dạ.
"Thế nào, có ngon không." Hạ Vân Sâm gật đầu, dùng khăn lau tay: Được."
Giang Đình bíu môi: "Trước kia ngài thường nói là ngon nhưng bây giờ lại biến thành được, khẩu vị kén chọn rồi."
".. Hạ Vân Sâm cúi đầu nói: "Ngon lắm, nhưng đã lâu rồi chưa ăn gì cậu làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-362.html.]
Giọng điệu của y mang theo sự oán trách không dễ phát hiện.
Dù sao từ lúc Giang Đình vào quân đội thì ít khi nấu cơm, y luôn nghi ngờ có phải cho Giang Đình thăng chức là quyết định sáng suốt hay không.
Giang Đình chờ mong mà nói: "Nghe nói kinh thành rất náo nhiệt, cũng có rất nhiều món ngon phải không?”
"Ừ.."
"Ồ, vậy tôi đến kinh thành thì ở đâu nhỉ, có phải vào thành trông tôi quê mùa lắm không? Người kinh thành các ngài kỳ thị người bên ngoài sao?" Hạ Vân Sâm: ....'
Khóe môi y nhếch lên, kiên nhẫn đáp: "Không kỳ thị, huống hồ cậu đã là quan ngũ phẩm rồi, người khác chỉ tôn sùng cậu mà thôi. Cậu đến kinh thành thì cứ ở tạm trong phủ tôi đi, lân trước cậu nhờ tôi tặng quà, người nhà tôi đều rất thích, đã muốn mời cậu đến làm khách từ lâu rồi."
Giang Đình nói: "Vậy thì tốt rồi."
Cô khép hai tay lại, bái lạy Hạ Vân Sâm, cười hoạt bát: "Xin nhờ Chỉ huy sứ đại nhân chiếu cố nhiều hơn ạ."
Hạ Vân Sâm không nhịn được cũng nở nụ cười, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, muốn đưa tay xoa đầu Giang Đình.
Nhưng ngay sau đó, Giang Đình đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày nói: "Nói đi, các ngài có quy củ gì không?”
"Cái gì?" "Là mấy chuyện đó đó, thăng chức phát tài, phả về nhà tế tổ cái gì đó."
Hạ Vân Sâm dừng lại, như nhớ ra gì đó, bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, lặng lẽ nói: "Cậu không muốn về sao?"
"Không muốn."
Giang Đình lắc đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Về đó không phải sẽ phát hiện ra cô là nữ sao?
Hạ Vân Sâm: “Tại sao?”
Giang Đình vò đầu: "Bởi vì... Cha ruột tôi mất sớm, cha dượng đối xử với tôi cũng không tốt, tôi thăng chức thì tôi hưởng thụ là được rồi, sao phải để bọn họ hưởng lợi chứ?"
Hạ Vân Sâm nghe thấy vậy thì suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng có lý."
Giang Đình thở phào nhẹ nhõm: "Cho nên... Có thể bớt đi một bước này không?”
Hạ Vân Sâm không trực tiếp trả lời cô, lại hỏi sang chuyện khác: "Cậu có biết cha ruột mình là người như thế nào không?”
Lòng Giang Đình thấp thỏm, c.h.ế.t rồi, cuối cùng thân thế của nguyên thân vẫn bị nghi ngờ sao?
Nhưng cô phải trả lời như thế nào đây, bởi vì chính cô cũng không biết rõ, chẳng qua cô cũng nghi ngờ bản thân có rất nhiều đặc điểm của người Bắc Nhung.