Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 366
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:48
Lượt xem: 18
Du Nghiêu nhếch môi: "Dù sao cô cũng không thể xuống xe, ngồi xe ngựa thoải mái hơn cưỡi ngựa nhiều."
Giang Đình thật sự là không còn cách nào với anh ta, dứt khoát nhắm mắt lại bắt đâu ngủ.
Phía sau xe ngựa, ánh mắt Hạ Vân Sâm bình tĩnh nhìn thùng xe, khó có thể đoán được Giang Đình và Tứ hoàng tử nói gì làm gì bên trong.
Rõ ràng Tứ hoàng tử cảm thấy rất hứng thú với Giang Đình, nếu như anh ta nhất định phải đào Giang Đình đi...
Lúc này, tiểu thái giám vừa rồi lại kiên trì tới, nói: Hạ đại nhân, Giang đại nhân mệt mỏi, điện hạ cho ngài ấy ngủ trong xe ngựa, trong xe có đệm có thảm nhung, xin đại nhân yên tâm."
Ngủ rồi à? Hạ Vân Sâm giật mình, Giang Đình đang ngủ trong xe ngựa của Tứ hoàng tử?
Cho dù Tứ hoàng tử có quý trọng người tài, cũng không nên cho phép hạ quan như thế...
Hạ Vân Sâm siết chặt dây cương, lạnh lùng nói: "Giang Đình là cấp dưới của ta, ta đi gọi cậu ta ra đây, thật sự là không hiểu phép tắc, sao có thể làm phiên điện hạ lo lắng."
Tiểu thái giám hận không thể vùi đầu vào ngực, không dám nói lấy một lời.
Hạ Vân Sâm lưu loát xoay người xuống, cả người lạnh lẽo, bước tới trước xe ngựa.
Bên này, Giang Đình đang ở trong xe ngựa ngồi nhắm mắt dưỡng thân, theo nhịp xóc nảy của xe ngựa, thật sự cô đúng là cảm thấy mình càng ngày càng buồn ngủ, đơn giản híp lại một chút.
Lúc này, bên ngoài xe đột nhiên truyền đến giọng Hạ Vân Sâm: "Ti chức có việc xin tìm Tứ điện hạ."
Du Nghiêu vén rèm cửa sổ, nhướng mày nói: "Ồ? Hạ đại nhân có chuyện gì quan trọng?”
Giang Đình mở mắt, đối diện với ánh mắt Hạ Vân Sâm đưa tới.
Ánh mắt kia lại làm cho cô chột dạ, cô vội vàng ngồi thẳng người ho nhẹ một tiếng, đàng hoàng nghiêm chỉnh nói: "Nếu Hạ đại nhân tìm điện hạ, tôi xin phép lui ra trước.”
Dứt lời cô xoay người qua, ma lanh chuẩn bị xuống xe, thân thể vừa thò ra một nửa, cánh tay lại bị Du Nghiêu bắt được.
Giang Đình nhíu mày quay đầu lại: "Ngài làm cái gì vậy?”
Du Nghiêu một tay cầm cánh tay Giang Đình, một tay vẫn duy trì tư thế vén rèm cửa sổ, cười híp mắt nói: "Giang đại nhân gấp cái gì, cậu cứ yên tâm ngồi đi."
Dứt lời anh ta còn thân mật trở tay vỗ võ bả vai Giang Đình: "Lúc nãy tôi đã nói rồi, giữa tôi và cậu, bạn bè qua lại, không cần khách khí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-366.html.]
Sắc mặt Hạ Vân Sâm cứng đờ, ánh mắt đảo quanh cánh tay Du Nghiêu đang khoác lên vai Giang Đình.
Giang Đình nhìn Du Nghiêu, lại lập tức nhìn sắc mặt Hạ Vân Sâm, hất tay Du Nghiêu xuống, nói: "Ngài còn muốn giữ mặt mũi không? Ai là bạn với ngài?”
Du Nghiêu cũng không tức giận, ngược lại dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn cô, có chút tình ý chân thành nói: "Tôi và cậu vừa gặp như đã thân quen, sớm coi cậu là bạn rồi."
Giang Đình thật muốn khâu miệng anh ta lại.
Không biết tên ngu xuẩn này đang bô bô cái gì, nhưng cô nhìn vẻ mặt của Hạ Vân Sâm, chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Cô mặc kệ, mở cửa xe muốn chạy, ai ngờ trong nháy mắt tiếp theo: "Xoẹt" một cái, trường kiếm của hai thị vệ đã giao nhau cùng một chỗ, chặn cô lại.
Giang Đình lạnh mặt nói: “Các người đây là có ý gì?"
Du Nghiêu làm bộ làm tịch, nói: "Bỏ kiếm xuống! Đây là bạn tôi."
Giang Đình ngồi xuống, nói thẳng: "Ngài có thể đừng lên cơn động kinh được không?”
Du Nghiêu nháy mắt mấy cái, không để ý tới cô, chỉ nhìn Hạ Vân Sâm hỏi: "Hạ đại nhân có chuyện gì thì nói ở ngoài xe đi, trong xe này thật sự không chứa được người thứ ba."
Hạ Vân Sâm đã sớm bị sự tương tác quá quen thuộc của Giang Đình và Du Nghiêu làm cho trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng, y không biết mình nhịn xuống như thế nào, chỉ lạnh mặt nói: "Ti chức tới gọi Giang Đình xuống xe.'
Du Nghiêu nói: "Thân thể cậu ấy không thoải mái, có xe ngựa không ngồi, lại phải đi cưỡi ngựa chịu tội sao?”
Giang Đình nói: "Tôi nguyện ý cưỡi ngựal"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô trừng mắt nhìn Du Nghiêu: "Ngài mau thả tôi xuống!"
Da mặt Du Nghiêu cực kỳ dày: "Ngoan, ngồi yên."
Hô hấp Hạ Vân Sâm như nghẹn lại, có loại xúc động muốn cho Du Nghiêu một nắm đấm.
Mà Giang Đình đã giúp y thực hiện cái xúc động này, cô nện một đ.ấ.m xuống bên cạnh Du Nghiêu, cắn răng thấp giọng nói: "Con mẹ nó rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Du Nghiêu cũng thấp giọng nói: "Bây giờ cô xuống xe rồi, không sợ tôi mang giày cho Hạ Vân Sâm sao?”
Giang Đình lạnh lùng nhìn anh ta, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chắc bây giờ chúng ta đã có món sashimi Du Nghiêu.