Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 369
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:53
Lượt xem: 11
Giang Đình không ngờ Hạ Vân Sâm lại hùa theo ý cô như vậy, hơi bất ngờ, nói: "Anh cũng muốn năm à?”
"Không muốn."
"Thế anh cũng mang cả đệm chăn của anh tới làm gì?"
Trong tay Hạ Vân Sâm cầm một con d.a.o nhỏ, nghiêm túc nghiên cứu ghế ngồi, chỗ ngồi của loại xe ngựa chuyên chở hàng hoá này có thể tháo dỡ được.
Y tìm được chỗ mấu chốt xong, cạy một cái là gỡ được ghế ngôi xuống.
"Sàn xe không bằng phẳng lắm, gặp chỗ nào xóc nảy sẽ cộm người, trải một lớp đệm thôi không đủ."
Giang Đình nhướng mày: “Vậy là anh chuẩn bị cho tôi?" "ừ"
Giang Đình ngó đầu lên: "Tốt vậy sao?"
Hạ Vân Sâm ngước mắt nhìn cô một cái rồi cúi đâu lần mò tiếp: "Tránh ra chút, cản trở."
mÀ "
Hai người bỏ hết tất cả ghế dài đi, sau đó quét dọn sơ qua, rồi phủ đệm chăn lên, xe ngựa cứ thế thuận lợi mà thành một cái giường đệm di động.
Giang Đình cởi giày rôi cởi cả áo ngoài ra, trèo lên trên đệm chăn nằm xuống, cảm thán nói: "Thoải mái quá, buổi tối cũng không cần ngủ bên ngoài nữa.
Hạ Vân Sâm khẽ gật đầu, đứng dậy cúi người định đi ra ngoài.
Giang Đình nói: Anh đi đâu vậy? Chẳng phải anh đang giả bệnh à?"
Hạ Vân Sâm hơi khựng lại, vẫn giữ nguyên tư thế: "Tôi ngồi bên ngoài đánh xe.'
Giang Đình cười khúc khích: “Anh đừng có buồn cười thế nữa được không? Người khác thấy còn tưởng là tôi đang làm mình làm mẩy, đuổi cả Chỉ huy sứ ra ngoài nữa đấy."
Cô vươn tay kéo cánh tay y một cái: "Anh cũng nằm một lát đi."
Ai ngờ lúc này, bánh xe của xe ngựa đột nhiên nghiên phải một cục đá từ đâu ra, thân xe xóc nảy một cái thật mạnh, Hạ Vân Sâm đang cúi người vốn đã trọng tâm không vững, bị Giang Đình kéo một cái, lập tức ngửa mặt ngã xuống.
Giang Đình hoảng sợ, trong xe nhỏ hẹp thế này tránh cũng không tránh được, lại lo y ngã xuống sẽ bị đập đầu, cô mở hai tay ra theo bản năng, lập tức đỡ được Hạ Vân Sâm.
"Râm." Đầu Hạ Vân Sâm đụng phải vách xe, phát ra một tiếng trâm vang.
Binh lính thân cận ngoài xe lo lắng nói: "Đại nhân, bị đập đầu rồi à?"
"Cậu đánh xe kiểu gì vậy, thấy cục đá mà không biết tránh, có phải lại ngủ gật rồi đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-369.html.]
"Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!"
Sau một lúc lâu, người trong xe không lên tiếng nữa, các binh lính thân cận cũng yên tâm.
Nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa là hai người trong xe không xảy ra chuyện gì.
Lúc này Giang Đình đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó, mày nhíu lại thật chặt, cắn răng mới không phát ra tiếng kêu đau.
Bởi vì vừa nấy Hạ Vân Sâm ngã xuống, theo bản năng dùng khuỷu tay chống đỡ, kết quả chống lên trên n.g.ự.c Giang Đình.
Tuy chỗ kia chẳng có mấy lạng thịt, còn bị vải nịt n.g.ự.c quấn chặt giống như bị đá nghiền, nhưng vẫn là chỗ yếu ớt nhất, nối liên với nhiều dây thần kinh, Giang Đình đau đến mức suýt nữa giật b.ắ.n lên.
Hạ Vân Sâm cũng đã nhận ra chuyện xấu của mình, vội vàng nâng nửa người trên lên, lo lắng mà nhìn cô nói: "Sao rồi? Tôi đè phải chỗ nào của cậu rồi?"
Trên trán Giang Đình ướt đẫm mồ hôi lạnh, trợn tròn mắt trừng y, lại không biết mở miệng như thế nào.
Ánh sáng trong xe rất mờ mịt, chỉ có thể thấy loáng thoáng, điều này khiến cho Hạ Vân Sâm càng vô thức mà dán sát vào cô.
Giang Đình nhả ra hai chữ từ kẽ răng: "Không, sao."
Nhưng Hạ Vân Sâm không tin, rõ ràng y cảm nhận được bây giờ Giang Đình rất đau đớn.
Y sốt ruột đến mức ánh mắt cũng thay đổi, nhớ lại chỗ vừa mới đụng phải, vươn tay sờ luôn vào: "Có phải là đụng trúng n.g.ự.c trái rồi không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngực Giang Đình bây giờ vẫn còn vừa nóng rát vừa đau nhức, đau đến nỗi thái dương cô cũng muốn nhảy dựng lên.
Cô chưa kịp ngăn tay của Hạ Vân Sâm lại, đã có cảm giác y đang sờ soạng lung tung trên bộ n.g.ự.c phẳng lì của mình, sau đó ấn ấn.
"A...
Vẻ mặt của cô lập tức nhăn nhó, cả người đều oăn lên.
Cô không khỏi nghi ngờ, không biết có phải xương sườn của mình đã gãy rồi không.
Hạ Vân Sâm cũng có suy nghĩ như vậy, y chống phía trên Giang Đình, nhìn xuống cô, trầm giọng nói: "Cởi quân áo ra tôi xem thử."
Dứt lời, y đưa tay ra muốn cởi vạt áo của Giang Đình, Giang Đình sợ tới mức nét mặt cứng đờ, lập tức ngăn tay y lại.
Cô cũng không màng đau đớn, chỉ kiên quyết từ chối: "Không!"
Hạ Vân Sâm liếc mắt: "Cởi ra thì mới kiểm tra rõ ràng được, quần áo dày quá tôi không sờ ra, xương sườn gãy không phải chuyện nhỏ đâu."
Giang Đình lắc đầu.