Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 382
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:15
Lượt xem: 9
"Ừ.' Hạ Vân Sâm lập tức trả lời
"Vậy nếu có một ngày, tôi nói là nếu, anh phát hiện người anh yêu lừa dối anh, hay là nói, người anh yêu chỉ là một hình tượng, trước giờ anh vốn dĩ không hề biết rõ người ấy, anh có còn yêu người ấy không?”
Hạ Văn Sâm nghe vậy thì dừng lại, lo lắng hỏi: “Cậu đang muốn nói gì?"
"Anh chỉ cần trả lời tôi là được."
"Có, tôi nghĩ là... Hiểu cậu ấy hơn chắc là sẽ yêu cậu ấy hơn rồi."
Ánh mắt y nhìn thẳng vào Giang Đình không né tránh, giờ phút này y tin tưởng cô 100%.
Y biết rõ rằng Giang Đình có thể là người Bắc Nhung nhưng cũng không hề phái người đến tra xét quê nhà của cô. Giang Đình mỉm cười, dường như trút được gánh nặng: Được, tôi sẽ giúp anh giải quyết xong chuyện lần này, anh cứ chờ là được rồi."
Cô đột nhiên đứng dậy.
Hạ Vân Sâm vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?”
Giang Đình nói: "Tôi đi tìm Tứ hoàng tử, nhưng tôi cần anh tạm thời đừng hỏi gì cả, cũng đừng ởđi theo tôi."
Hạ Văn Sâm dường như đã nghĩ đến điều gì đó, song bóng dáng của Giang Đình đã biến mất ở ngưỡng cửa.
Cô cưỡi ngựa chạy như bay ra khỏi Hạ phủ, không lâu sau đã đến cửa phủ của Tứ hoàng tử.
Hầu hết các hoàng tử bình thường rời cung xây phủ đều đã được phong vương, nhưng vì thân phận Tứ hoàng tử hèn mọn nên anh ta chỉ được phong làm quận vương. Người bên ngoài hay gọi anh ta là Tứ hoàng tử để dễ nghe hơn chút àm thôi.
Người gác cổng ở cửa ngăn Giang Đình lại, cô nói thẳng: "Đi bẩm báo với Tứ hoàng tử là có Giang Đình cầu kiến."
Không ngờ người gác cổng nghe vậy nói: "Ngài chính là Giang đại nhân Giang Đình? Điện hạ đã dặn nếu ngài đến thì cho vào thẳng."
Mấy tên gác cổng mở cửa lớn ra: "Mời Giang đại nhân vào.
Giang Đình siết chặt nắm đấm, lạnh mặt đi vào trong không nói một lời.
Hạ nhân dẫn đường vội vã chạy tới, cười nói: "Giang đại nhân, ngài đến đại sảnh nghỉ ngơi trước đã, để tiểu nhân đi thông báo một tiếng."
"Không cần thông báo, chắc hẳn Tứ hoàng tử đã nôn nóng muốn gặp ta lắm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-382.html.]
"Chuyện này chuyện này chuyện này... Hạ nhân lau mồ hôi lạnh, thấy Giang Đình đã cất bước đi nhanh như gió đi xa, gã ta vội vàng đuổi theo sau: "Mời đại nhân đi bên này.'
Lúc Giang Đình bước vào chính viện, quả nhiên thấy Du Nghiêu đang ngồi ở trên ghế dài ung dung cho chim ăn.
Cô dừng bước, nói với hạ nhân dẫn đường: "Các người lui xuống đi."
Hạ nhân nhìn Du Nghiêu một cái, anh ta cười nói: "Tất cả đi xuống hết đi, ta có lời muốn nói riêng với Giang đại nhân."
Các hạ nhân nhanh chóng lui ra, cũng biết ý đóng chặt cửa sân.
Du Nghiêu cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì thì đã chẳng đến đây, tôi đã nói Hạ phủ sẽ xảy ra chuyện sớm thôi mà, đến lúc đó cô sẽ phải khó xử. Tôi gọi cô tới phủ của tôi thì cô không chịu, chẳng phải mới nửa ngày cô đã phải chạy đến tìm tôi rồi hay sao."
Giang Đình không nói một lời đi lên phía trước, nắm chặt cổ áo của Du Nghiêu, nhấc anh ta lên khỏi ghế tựa. Cô nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Anh dám xuống tay với Hạ Văn Sâm."
Từ đầu đến cuối, Du Nghiêu vẫn giữ nụ cười nhạt: "Sao cô biết là tôi?"
Giang Đình buông tay ra, quăng Du Nghiêu lên ghế khiến anh ta đau đớn kêu lên.
"Trong câu chuyện gốc, Hạ Văn Sâm không kết hôn cho đến lúc chết, chỉ có anh là người duy nhất có thể thay đổi cốt truyện."
Du Nghiêu nghe vậy lập tức cười lên: "Thì ra là vậy, cô không hổ là Giang Đình nhỉ."
"Anh có tin tôi sẽ g.i.ế.c anh ngay bây giờ không?”
Du Nghiêu giang tay ra: "Vậy cô ra tay đi. Chỉ cần tôi gặp chuyện không may, từ già đến trẻ Hạ gia đừng mong chạy được người nào.
Anh ta đứng dậy, lại gần Giang Đình, cười lạnh nói: "Tôi biết cô quan tâm đến bọn họ mà."
Giang Đình siết chặt nắm tay kêu răng rắc, cô đột nhiên đưa tay ra, đ.ấ.m mạnh vào khuôn mặt hèn hạ kia của Du Nghiêu.
Du Nghiêu vốn phản ứng kịp nhưng anh ta không có kỹ năng của kiếp trước, cơ thể không theo kịp đầu óc nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị lĩnh trọn một đấm. Anh ta lảo đảo lùi về phía sau vài bước mới đứng vững được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cái mũi đau nhức của anh ta như muốn vỡ ra, cực kỳ đau đớn, hai hàng chất lỏng nóng hổi chảy ra.
"Cái đồ đàn bà độc ác này!" Du Nghiêu điên cuồng lau m.á.u mũi.
Giang Đình xoa xoa nắm đấm: "Gái này đã là gì đâu, tôi nên cắt mũi anh xuống, giãm anh xuống đất để anh cầu xin tha thứ như chó ấy chứ."
Du Nghiêu cười ha ha: "Cô có thể thử xem sao."