Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:58
Lượt xem: 15
Bọn họ thường xuyên nhìn thấy các quan viên, trên tay còn có những bức chân dung, nhưng chưa từng thấy người đàn ông này.
Vũ Lâm vệ khoát tay yêu cầu người đàn ông đứng sang một bên, sau đó bắt đầu kiểm tra xem trong phòng còn ai trốn không.
Trong tủ dưới gầm giường hay trên xà nhà đều không có, chỉ còn lại chiếc giường.
"Người trên giường, xuống đi."
Vũ Lâm vệ đối mặt với gái thanh lâu thì nói chuyện với giọng điệu khinh thường.
Có tiếng sột soạt phát ra từ giường, và sau đó...
Mấy người Vũ Lâm vệ từ từ mở to hai mắt nhìn, rồi chọc chọc người bên cạnh. Mọi người đều đồng loạt nhìn sang thì thấy có một người sau màn bước ra...
Là một phụ nữ cao hơn tám thước, vô cùng xinh đẹp!
(Hạ Vân Sâm: Tại sao tôi lại mặc quần áo phụ nữ? Tác giả, cô có nhầm không (la hét)
Vũ Lâm vệ đánh giá người phụ nữ này từ đầu đến chân thì thấy y tuy rất cao nhưng dáng người mảnh khảnh, thắt đáy lưng ong, làn da mịn màng, ngũ quan tỉnh xảo không chê vào đâu được, dù khuôn mặt lạnh lùng song vẫn rất ưa nhìn.
Y mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt chất voan mỏng, mái tóc rối tóc che đi khuôn mặt như hoa sen, trên mặt chỉ thoa một ít phấn, thực sự là một mỹ nhân lạnh lùng mà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các Vũ Lâm vệ trong lúc nhất thời không nhận ra rằng người trước mặt họ là một đàn ông.
Bởi vì dưới ánh nến mờ ảo, y đẹp đến mức người ta có thể bỏ qua bộ n.g.ự.c phẳng và bờ vai rộng cũng như chiều cao cao hơn mọi người cả cái đầu.
Trên đời có rất nhiều phụ nữ cao, đặc biệt là những người đến từ miền Bắc và Nam Dương, nhiều người trong số họ còn cao hơn đàn ông Trung Nguyên.
Có những đàn ông cũng như vậy, thậm chí hậu cung tiên hoàng còn có một phi tân, cao tám thước, cường tráng, là con gái của một võ tướng nhưng lại được tiên hoàng vô cùng sủng ái.
Đợi một chút, hình như đi quá xa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-391.html.]
Các Vũ Lâm vệ phục hồi lại tinh thân, đang định nói điều gì đó, nhưng Giang Đình không cho bọn họ cơ hội nhìn kỹ Hạ Vân Sâm.
Tuy rằng Hạ Vân Sâm rất ít trở lại kinh thành, nhưng mấy ngày trước cũng đã lộ mặt trên triều, hẳn là không khó để nhận ra. Hiện tại y chỉ là dùng quần áo phụ nữ để chuyển dời sự chú ý của Vũ Lâm vệ trong giây lát.
"Nhìn cái gì, nhìn cái gì hả? Người phụ nữ của ta mà các người cũng dám nhìn? Nếu còn nhìn ta sẽ móc mắt ra đấy!"
Giang Đình đưa tay ôm lấy eo Hạ Văn Sâm muốn ôm y vào lòng.
Hả? Không kéo được.
Cô âm thâm đưa tay ra sau lưng nhéo eo Hạ Vân Sâm, lúc này y mới tiến về phía cô nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dường như nhìn mấy người Vũ Lâm vệ nhiều hơn chút sẽ khiến mình bẩn mắt.
Giang Đình vòng tay qua eo Hạ Vân Sâm và để y dựa vào lòng mình. Hạ Vân Sâm xoay nửa người và nằm trên vai Giang Đình. Y cúi đầu và giấu mặt vào tóc và cơ thể của Giang Đình.
Giang Đình khinh thường tỏ vẻ kiêu ngạo, trước khi Vũ Lâm vệ kịp nổi giận, cô đã nói: "Các ngươi có biết cậu họ của ta là ai không?”
Vũ Lâm vệ nghe cô nói vậy thì nuốt lời bên miệng xuống rồi hai mặt nhìn nhau.
Trong kinh thành nơi mỗi tấc đều là tấc vàng, đi trên trường có thể gặp quan to quý nhân bất cứ lúc nào.
Vũ Lâm Vệ tuy đều là con cháu quan lại, gia thế cũng không hê kém, quan viên bình thường bọn họ không để vào mắt, nhưng khi gặp quan to trong triều cũng không thể dễ dàng đắc tội được.
"Nhìn là hiểu các người không biết rôi, nghe cho kỹ đây! Cậu họ của ta là Đôn thân vương! Mẹ ta là cháu gái của thái phi Đôn thân vương. Nếu các người thức thời thì hãy cút ra khỏi đây. Đừng làm phiền việc tốt của tai"
Các Vũ Lâm vệ nghe đến tên của Đôn thân vương thì chợt rùng mình.
Ai lại to gan đến mức dám giả vờ làm thân thích của thân vương như vậy? Vị công tử tuấn tú trước mặt có thể có quan hệ họ hàng gần gũi với phủ Đôn thân vương. Nhà mẹ đẻ của thái phi Đôn thân vương cũng là một thế gia trăm năm, tóm lại bọn họ không phải dạng mà Vũ Lâm vệ đắc tội được.
Hơn nữa, bọn họ đã kiểm tra phòng rồi, quả thật không có quan viên trong triều.
Tốt hơn hết là nên đi ra ngoài càng sớm càng tốt, chỉ cân báo cáo kết quả nhiệm vụ là được.
"Bọn tiểu nhân không có ý định quấy rây chuyện tốt của công tử. Đây thực sự là do nhiệm vụ, xin công tử thứ lỗi. Chúng ta sẽ rời đi ngay bây, rời đi ngay...