Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:04:32
Lượt xem: 14
Giang Đình được mời ngồi ở ghế chủ nhà, trưởng làng và tộc trưởng làm khách ngồi bên cạnh. Họ còn mang pháo đến đốt ở sân, xong xuôi mới bắt đầu nhập tiệc, đãi ngộ chẳng kém gì nhà có người thi đậu khoa cử.
Trưởng làng và tộc trưởng cố ý dò la tin tức trong quân doanh, định bụng nhờ Giang Đình giúp đỡ tìm cho mấy hậu bối trong thôn công việc béo bở không cần phải ra chiến trường.
Nhưng đều bị Giang Đình chặn lại hất.
Nực cười, cứ cho cô chịu nhét người vào quân doanh, thì với cái tính của Hạ Vân Sâm không đuổi người ra hết mới lạ.
Dù sao mặt cô cũng dày, mặc kệ người trên bàn nịnh nọt thế nào, cô vẫn không ừ hử gì.
Dần dà mọi người phát hiện hóa ra Giang Đình đã nhập ngũ được một năm, chưa bàn đến chuyện làm sao cô lên được chức tham quân của Hạ gia quân, chỉ riêng đầu óc đã nhanh nhạy hơn xưa, người khác chẳng thể đoán được suy nghĩ của cô.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí kỳ dị.
Ăn xong, chị dâu Giang dọn dẹp chén đũa, Kim thị nấu chè bánh trôi đường đỏ đem lên cho mọi người.
Giang Đình cười tủm tỉm nhận lấy, nói: 'Cảm ơn mẹ, chè còn hơi nóng, con để nguội tí đã."
"Ừ, đừng ăn vội." Ánh mắt Kim thị và Giang Đình chạm vào nhau, bà ta vội cúi đầu, sốt sắng bưng khay rời đi.
Đợi tới lúc Kim thị đi ra đã thấy Giang Đình bưng bát ực ực ăn hết, bà ta dừng bước, cụp mắt siết chặt góc áo của mình.
Kim thị đun nước nóng, Giang Đình tắm rửa xong không vội đi ngủ ngay, cô ngồi bên mép giường đung đưa hai chân, thỉnh thoảng lắng nghe động tĩnh ngoài phòng.
Qua một lúc sau, đèn các phòng khác dần tắt, một bóng người đi tới trước cửa sổ phòng cô, gõ cửa: 'A Đình, mẹ vào được không?”
Giang Đình đáp: "Cửa không khóa, cứ vào đi."
Cửa kêu cọt kẹt, Kim thị ôm một bọc đồ đi vào.
Giang Đình ngôi im, lặng lẽ nhìn bà ta.
Kim thị hơi lúng túng, tâm trạng khó nói, bà ta đóng cửa rồi tiến lên vài bước: "Chưa ngủ nữa à, mẹ, mẹ tới xem con thế nào."
Giang Đình ngước cằm lên nói: "Trong tay bà cầm thứ gì?" Kim thị vội đáp: "À ừ, suýt thì mẹ quên mất, thì... Thì là cái năm con đến tuổi trưởng thành có vòi mẹ làm cho cái váy. Mấy ngày trước mẹ may xong rồi, chỉ là chưa có cơ hội đưa cho con...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-414.html.]
Bàn tay gây guộc cầm túi, bà ta ngập ngừng: "Không biết giờ con còn thích nữa không.'
Giang Đình mặt không cảm xúc nói: "Bốn năm rồi, tôi quên lâu rồi."
Giọng cô bình thản, trong lòng lại khó chịu, đó là cảm xúc của nguyên thân ảnh hưởng đến cô.
Thứ làm nàng ta đau không phải chiếc váy đến muộn bốn năm, mà là thời gian nhận được chiếc váy.
Bởi vì mục đích đêm nay Kim thị đến không phải để bày tỏ tình cảm mẹ con.
Kim thị thấp thỏm nhìn Giang Đình, bất chợt đỏ hốc mắt, đi tới ôm cô khóc nức nở: "Mẹ xin lỗi con." Giang Đình để mặc cho Kim thị ôm, chờ bà ta buông tay cô cười khẽ: "Bà xin lỗi tôi vì điêu gì? Chắc không chỉ vì chiếc váy nhỉ?"
Kim thị ngẩn ra, theo bản năng lùi ra sau: "Ý con là sao?"
Giang Đình chỉ lên mặt mình, cười nói: "Điều bà thấy có lỗi nhất là sinh tôi ra nhưng lại chẳng muốn nuôi tôi lớn, thậm chí còn nhiều lần có suy nghĩ hại c.h.ế.t tôi."
Kim thị như bị sét đánh, đồng tử bà ta co rụt lại, hoảng loạn nhìn cô, run rẩy giơ tay ra, tông giọng dân thay đổi: "Con, con nói tâm bậy gì hả?!"
Giang Đình nhẹ nhàng lắc đầu: “Chính bà đã làm gì bà cũng không nhớ sao? Nói thật cho bà nghe, cái gì tôi cũng biết. Bà cố tình để tôi đi nhập ngũ đúng không? Bà muốn tôi c.h.ế.t trên chiến trường.
Lúc đó tôi kéo bà chạy trốn suốt đêm nhưng vẫn bị họ đuổi kịp, là bà cố ý để lộ dấu vết đúng chứ? Là bà xúi giục Giang Tiểu Hổ đẩy tôi xuống giếng để tôi c.h.ế.t đuối đúng không?
Tôi còn nhớ lúc bé bà dắt tôi lên núi nhặt củi, rồi cố tình để tôi lạc đường muốn tôi c.h.ế.t trên núi, ai ngờ tự tôi nửa đêm mò mẫm quay về được..."
Một chuyện lại một chuyện, có cái nguyên thân đã biết từ lâu, có cái là do Giang Đình phỏng đoán từ ký ức của nguyên thân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói chung, vì nguyên thân càng lớn càng giống người Bắc Nhung, dần dà Kim thị nảy sinh ý nghĩ muốn g.i.ế.c nàng ta. Có lẽ nguyên thân đã sớm nhận ra nên có lòng phòng bị, vậy nên Kim thị khó mà thành công được.
'Dừng lại! Con đừng nói nữa!" Khóe mắt Kim thị như sắp nứt ra, cáu gắt chỉ vào Giang Đình, run rẩy kêu: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữal" Giang Đình nhếch môi cười khẽ: "Bà là mẹ ruột của tôi, nhưng tại sao lại muốn g.i.ế.c con gái của mình chứ?"
Cô hỏi thay cho nguyên thân.
"Không biết, mẹ không biết!" Kim thị đột nhiên túm tóc mình ngồi sụp xuống, sắc mặt hoảng hốt.
Giang Đình không có ý buông tha bà ta, lạnh lùng nói: "Có phải là vì gương mặt của tôi khiến bà nhớ tới chủ nhân cũ trong vương thất đúng không?"