Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:04:45
Lượt xem: 15
Mới hai tháng ngắn ngủi không thấy, người đó đã gầy trơ xương. Vóc dáng mảnh khảnh, đầu hơi cúi, bóng lưng vô cùng hiu quạnh.
Mà bên cạnh anh ta là hai cái xác của binh lính Bắc Nhung. Cả hai đều nằm c.h.ế.t không nhắm mắt.
Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ cứng đơ người, sau đó khàn giọng nói: "Anh vê rồi."
Giang Đình dừng lại phía sau lưng anh ta, nói: “Anh đã g.i.ế.c bọn họ?"
“Đúng vậy.'
"Vì sao?"
"Vì sao à..." Đối phương thấp giọng cười phá lên: "Bởi vì tôi từng nói sẽ bảo vệ đầu bếp doanh cho anh mà."
Anh ta quay đầu, đúng là Tần Quyết lâu ngày chưa gặp.
Nhưng vào lúc này, toàn thân anh ta nhuốm đầy máu, chính anh ta cũng bị thương không nhẹ. Anh ta nhìn cô, môi run run: "Tôi nghe thấy họ hô hào Giang đại nhân đã trở về, tôi chỉ biết... Tôi đã bảo vệ được rồi..."
Dứt lời, anh ta đột nhiên giơ tay, đ.â.m thẳng con d.a.o trong tay vào n.g.ự.c mình.
"Loảng xoảng loảng xoảng", Giang Đình c.h.é.m rớt con d.a.o găm xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm vào Tần Quyết, nghiêm nghị nói: Anh đang làm gì vậy?”
Cô truy hỏi: “Anh nói đi, anh đang làm gì hả? Tần Quyết, tôi cho anh cơ hội là vì hi vọng anh vê phe chúng tôi, là vì coi anh là chiến hữu, là vì muốn cho anh một con đường lui chứ không phải để anh kề d.a.o lên cổ mình!"
Tần Quyết buông thõng hai tay đứng tại chỗ. Con ngươi dịu dàng ngày xưa nay hóa c.h.ế.t lặng. Mặt anh ta xám như tro tàn, lòng đã muốn chết, anh ta đau đớn nỉ non: "Giang Đình à, tôi không muốn sống nữa. Anh để tôi c.h.ế.t quách đi được không? Chết mới là giải thoát."
Nói rồi, anh ta ngôi xổm xuống, định nhặt d.a.o găm lên. Nhưng Giang Đình đã đá văng d.a.o găm ra ngoài.
Tần Quyết tuyệt vọng nói: "Giang Đình, để tôi chết, để tôi c.h.ế.t đi. Tôi không muốn sống nữa đâu!"
Anh ta ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Giang Đình, mắt toát lên vẻ van nài.
Nhưng Giang đình lại xoay người, túm cổ áo nhấc bổng anh ta lên. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói: "Vì sao muốn chết? Chết có thể giải quyết mọi chuyện được không?”
Tần Quyết mặc cho cô túm cổ, cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết."
Anh ta chỉ biết c.h.ế.t là có thể giải thoát, anh ta quá mệt mỏi để sống tiếp rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bốp" một cái. Giang Đình siết chặt quyền, đ.ấ.m vào mặt anh ta, đánh anh ta ngã nhào xuống đất. Tân Quyết nằm trên đất, mắt nổ đom đóm, gò má đau nhức, không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-421.html.]
Trong giây tiếp theo, Giang Đình lại nhấc anh ta lên, lạnh giọng hỏi: "Đầu óc tỉnh táo ra chưa?"
Tần Quyết không dám nói gì thêm, chỉ sợ sệt nhìn cô.
"Tần Quyết, tôi hỏi anh, anh cam lòng cứ c.h.ế.t đi như thế ư? Tôi mà muốn dồn anh vào chỗ c.h.ế.t thì đệch mợ tôi đã để Hạ Vân Sâm xử lý anh rồi!" Giang Đình gầm lên: “Anh có biết tôi vẫn luôn chờ anh... Chờ anh quay đầu không hả?"
Cuối cùng đôi mắt như đã c.h.ế.t lặng của Tần Quyết cũng nổi gợn sóng lăn tăn. Anh ta quay mặt đi, không có can đảm đối mặt với Giang Đình: "Tôi..."
"Anh không coi tôi là chiến hữu đúng không?”
Tần Quyết lắc đầu: "Có."
Đời này anh ta chẳng để ý mấy ai, ngoại trừ chị gái, cũng chỉ còn mấy người Giang Đình mà thôi.
"Thế thì đi theo tôi." Giang Đình thở dốc một hơi, thả anh ta xuống, nhấc chân đi về phía kho lúa. Tân Quyết chỉ có thể đuổi theo.
"Hà Kính đâu? Không phải bây giờ anh ấy đang là quản sự kho lúa à?"
Tần Quyết nhỏ giọng nói: “Anh ấy..."
Giang Đình nghiêng đầu nói: "Anh ấy là người đầu tiên bị người của các anh hạ gục đúng không?”
"Ừ, nhưng chỉ ngất đi vì thuốc mê thôi.'
"Các lính bếp canh kho lúa khác đi cứu hỏa hết rồi à?" "ừ"
Hai người đi vào trong căn phòng để sổ sách ở tận cùng trong kho lúa. Giang Đình đóng cửa lại, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống rôi mới nói: "Việc đã ra nông nỗi này, chúng ta cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa. Cơ hội cuối rồi đây, nếu anh còn coi tôi là chiến hữu thì hãy kể lại cho tôi biết toàn bộ từ đầu đến cuối sự việc đi."
Sau một thôi một hồi chiến đấu và bôn ba, Giang Đình cảm thấy miệng vết thương bắt đầu nhức nhối, có lẽ nó lại nứt ra rồi nhưng giờ cô chỉ có thể nhịn xuống.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt không giấu được sự mệt mỏi.
Là vì cuộc sống dạo gần đây sung sướng rảnh rỗi quá? Hay vì cô quá ỷ lại vào Hạ Vân Sâm? Kiếp trước, số lần một mình cô làm nhiệm vụ nhiều đến nỗi không đếm hết, lần nào bị thương mà bản thân cô không tự cắn răng chịu đựng qua đâu chứ.
Nhưng tại sao bây giờ sao cô lại mong ngóng muốn gặp Hạ Vân Sâm như thế này nhỉ?
Không biết Hạ Vân Sâm sao rồi?
Cô đặt tay lên bụng, chờ Tần Quyết trả lời.
Tân Quyết ngồi trên ghế, mặt mơ màng như không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nói: "Anh... Phát hiện bí mật của tôi từ bao giờ?"