Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 430
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:01
Lượt xem: 11
Phí lời... Khụ, đúng vậy ạ!" Tạ Ninh bẻ đầu ngón tay đếm:
"Ngài nghĩ mà xem, cậu ấy chỉnh đốn đầu bếp doanh, đưa cơm cho ngài, làm thuốc nổ cho ngài, cải tạo vũ khí cho ngài, sắp xếp đồn điền trông trọt cho ngài, cùng ngài ra chiến trường, cùng ngài trở lại kinh thành, như thế còn chưa tốt với ngài hả? Lúc trước cậu ấy từng nói, đời này cậu ấy chỉ muốn có một căn nhà của riêng mình, chỉ muốn có ăn có uống sống thoải mái đến năm mươi tuổi rồi xuất ngũ dưỡng lão, nhưng bây giờ thì sao?”
Bây giờ thì sao ư?
Hạ Vân Sâm tự hỏi.
Bây giờ Giang Đình ra chiến trường, trở thành tham quân, đi kinh thành cứu vấn lương thảo, bị y liên lụy nên bị thương. Đây không phải là điêu mà cô ấy muốn.
Đây đều là vì mình, đều là vì mình... Bởi vì mình nên cô ấy mới đi làm.
Nếu như không phải mình cứ nhất quyết muốn ở bên cô ấy, cô ấy hoàn toàn có thể sống những ngày tháng an nhàn ở đầu bếp doanh và biên thành.
Vậy... Mình có tư cách gì trách Giang Đình lừa mình chứ?
Thảo nào Giang Đình từng hỏi mình, nếu như có một ngày mình phát hiện ra cô ấy không giống như những gì mà mình biết thì liệu mình có còn yêu cô ấy không?
Khi đó mình đã trả lời như thế nào nhỉ?
Mình nói: Chắc chăn là yêu.
Thế bây giờ mình đang làm gì đây?
Bây giờ mình đòi sống đòi c.h.ế.t để làm gì? Giang Đình chưa từng hại mình, chắc chắn là cô ấy có nỗi khổ tâm của riêng mình! Vậy mà lúc nãy mình lại nghi ngờ cô ấy!
Mình thật chẳng ra gì hết!
Hạ Vân Sâm rất hối hận, oán giận và hối hận đan xen, suýt nữa đã mắt tối sâm lại đứng không vững.
Tạ Ninh khó hiểu mà nhìn y.
Thế này là thế nào, chẳng phải Hạ Vân Sâm muốn biết tại sao Giang Đình lại đối xử với y tốt hơn những người khác hay sao? Tại sao ngài ấy nghe xong lại có phản ứng như vậy, như thể bị người ta đánh cho nổ đom đóm mắt Vậy.
"Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Hạ Vân Sâm đau khổ khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại nói: "Không sao, cậu về đi.
Y xua tay, rời đi với bóng lưng hiu quạnh. Tạ Ninh khó hiểu: "Đúng là một người kỳ cục, rốt cuộc Giang Đình đã làm gì ngài ấy...
Về phân Giang Đình thì hiện giờ cô đang nằm ngủ ở trên giường.
Rõ ràng cơ thể cô đã mệt mỏi không chịu nổi, có thể ngủ mê man bất cứ lúc nào nhưng tinh thân lại có chút kích động, cô nhắm mắt lại nhớ đến biểu cảm lúc Hạ Vân Sâm rời đi.
Chắc chắn là y đã tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-430.html.]
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy không nên đuổi theo vội.
Đêm hôm khuya khoắt dễ xúc động, dễ bị cảm xúc chi phối, hai người bọn họ đều nên đợi sau khi bình tĩnh lại mới nói chuyện tiếp.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không biết nên đối mặt với y như thế nào.
Cô mệt mỏi quá buồn ngủ quá, đầu óc cô đã không thể hoạt động được nữa, đi ngủ, đi ngủ trước. Cô trằn trọc trên giường một hồi lâu cuối cùng mới ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ.
Lúc này Tạ Ninh vừa trực đêm xong ngáp một cái đi vào doanh trướng, trong tay còn bưng một bát cháo tới cho Giang Đình ăn sáng.
"Giang Đình, dậy rồi à, ăn sáng đi."
Giang Đình co ở trong chăn, mơ màng nói: 'Không muốn dậy."
Đầu cô đau quá, vừa mở mắt ra, cả trán và huyệt Thái Dương đều đau nhức.
Cô vươn tay xoa thái dương, vừa nói chuyện thì cổ họng chiêng vỡ.
Tạ Ninh nghe thấy giọng của cô thì giật mình, đặt bát xuống rồi đi tới xem cô, anh ta sờ soạng mặt và trán cô: "Nóng quá, anh bị sốt rồi, có phải là hôm qua đi tắm bị cảm rồi không?"
Nhưng giờ đã tháng Sáu rồi mà vẫn bị cảm lạnh được á? Đỉnh thiệt chứt! Giang Đình lẩm bẩm: "Chắc là vậy."
Chẳng qua trong lòng cô biết rõ, là bởi vì sau khi cô bị thương không nghỉ ngơi cẩn thận, trái lại còn bôn ba mấy ngày liên, không được ăn ngon ngủ kỹ, trở về lại đại chiến một trận, hôm qua còn bị cảm lạnh khi lau mình, thế nên mới khiến cơ thể không chịu nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quả nhiên, người không phải làm bằng sắt, dù sao cô cũng chỉ là người trân mắt thịt.
Tạ Ninh nói: "Anh uống chút nước nóng trước đi, tôi đi tìm quân y đến khám cho anh."
Nói xong anh ta ngồi xuống trước cửa bắt đầu nhóm lửa đun nước, Giang Đình lại cả kinh nói: "Không cần!"
Tạ Ninh quay đầu lại nói: "Không cân cái gì?
Giang Đình vừa ho khan dùng dăng: "Không cần gọi quân y."
Tạ Ninh phê bình: “Anh bị bệnh sao lại không gọi quân y cứ, đừng tưởng rằng sức khỏe anh tốt thì có thể chống đỡ được, anh sợ uống thuốc đắng đúng không? Không được, không do anh quyết định, anh phải nghe lời, uống thuốc mới khỏi được."
Giang Đình: ”...'
Cô cười một tiếng, nhưng vừa cười đã khiến bản thân đau sốc hông, cô trở mình nằm sấp ở mép giường vừa ho vừa đ.ấ.m giường.
"Khu khụ khụ... Anh, ha ha ha, tại sao lại đột nhiên trở nên bá đạo thế, đáng Sợ quá.'
Tạ Ninh tức giận nói: “Anh cười cái gì? Không đun nước nóng cho anh nữa.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nhóm lửa, đặt nồi đồng lên bếp, múc mấy gáo nước lạnh đi vào.
"Không cho quân y đến, vậy tôi lấy ít thuốc vê nấu cho anh thì được đúng không?”