Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:05
Lượt xem: 8
Nếu Hạ Vân Sâm cho rằng trước đây cô lừa gạt y, từ nay về sau đóng kín của lòng thì phải làm thế nào?
Giang Đình túm tóc.
Nếu như mọi chuyện thật sự thành ra như thế thì không ổn.
Cô không muốn chia tay với Hạ Vân Sâm, bây giờ cô rất thích y.
Vậy rốt cuộc phải làm thế nào đây!
Xin lỗi, làm nũng?
Nghe nói đàn ông thích phụ nữ biết làm nũng, chẳng phải có câu nói, gì mà phụ nữ biết làm nũng là tốt số nhất hay Sao.
Sau này ở trước mặt Hạ Vân Sâm, cô cứ quay vê làm phụ nữ vậy, nhưng... làm phụ nữ thì phải làm thế nào? Cô đã quên mất rồi.
Cô trở mình ngồi dậy, tự xây dựng tâm lý cho mình, ôm cổ ho mấy tiếng gắng giọng, sau đó cất giọng "nũng nịu :
Anh đừng giận mà, em sai... khụ khụ khụ... Mẹ nó nghe có khác gì thái giám đâu chứ.
Lại lần nữa, cô lại tiếp tục cố gắng mà thử: "Xin lỗi, đều là lỗi của em, xin anh tha thứ cho em đi mà hức hức hức..."
"Em đang làm gì thế?"
Bỗng dưng, một giọng nói trâm thấp vang lên từ đỉnh đầu của cô.
Giang Đình đang đắm chìm trong việc học nói giọng "phụ nữ” bị dọa sợ đến nhảy dựng. Cô ngẩng phắt đầu lên, chợt thấy Hạ Vân Sâm đang cầm một chiếc chén đứng trước mặt cô.
Mặt y xám xit, dưới mắt treo hai quâng thâm, râu còn chưa cạo, râu ria lởm chởm, cả người trông tiêu tụy vô cùng, cứ như vừa già đi mấy tuổi vậy, đôi mắt rạng ngời luôn nhìn cô đầy yêu thương khi xưa cũng trở nên ảm đạm.
Trái tim Giang Định như bị giáng trúng một đòn nặng nà.
Cô gục đầu ngồi bên mép giường, nhỏ giọng nói: “Anh lại giấu hơi thở nữa rồi."
Hạ Vân Sâm nghiêng đầu, đặt chiếc chén trong tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Ăn cơm đi, chẳng phải đói rồi sao?"
Giang Đình nghe vậy thì đứng dậy, có điêu cô không vội ăn, mà âm thầm siết chặt nắm tay mà nhìn y.
Hạ Vân Sâm lạnh nhạt hỏi: "Em nhìn tôi làm gì?"
Thái độ lạnh lùng xa cách của y khiến trái tim Giang Đình buồn bã vô cùng, trong lòng dâng trào một nỗi chua xót, cô khịt mũi, nói: “Anh lạnh lùng quá.'
Hạ Vân Sâm chớp mắt, nói: "Có sao?" "Có."
Giang Đình bước lên một bước, đứng trước mặt y, mở to mắt nhìn y mà nói: 'Anh đưa tay ra đi.'
Hạ Vân Sâm không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Ngay giây tiếp theo, Giang Đình lao vào lòng y như chú nghé nhỏ, cô ôm lấy eo y, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c y, thấp giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-432.html.]
"Đừng giận mà, xin anh đấy."
Hạ Vân Sâm bị cái đầu sắt của cô tông trúng, suýt nữa đã đứng không vững, y vội ôm cô vào lòng mới tránh khỏi thảm cảnh cả hai cùng ngã.
Giang Đình hoàn toàn không nhận ra, cô dũng cảm làm ra bước đầu tiên, những việc mọi chuyện sau đấy cứ thế mà làm thôi, chẳng phải chỉ là xin lỗi với làm nũng thôi sao, có gì khó đâu?
"Anh vẫn còn giận sao? Xin lỗi mà, em thật sự không cố ý đâu, anh nghe em giải thích được không?"
Giang Đình cúi đầu, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn.
Nhưng Hạ Vân Sâm vẫn không lên tiếng, cánh tay đang ôm lấy cô cũng không buông ra, không biết y đang nghĩ gì nữa.
Giang Đình trộm ngẩng đầu liếc y một cái, thấy cằm y siết chặt, dáng vẻ xa cách vô cùng.
Cô lại không ngừng cố gắng: "Cho một em cơ hội được không? Anh xem anh cũng đã đến đây thăm em nồi, chứng tỏ là em vẫn còn quan tâm em mà, đúng chứ?"
Cô không biết xấu hổ mà nói: "Con người anh đúng là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng trong lòng vẫn còn có em mà ngoài miệng cứ bảo không phải."
Lúc này, Hạ Vân Sâm buông tay, lạnh lùng nói: "Không có, em là tham quân, tôi đến thăm em là trách nhiệm của tôi."
Giang Đình vẫn không sợ c.h.ế.t mà nói: "Thăm chiến hữu? Ôm nhau? Hôn hôn ôm ôm?”
".. Hạ Vân Sâm vô cảm nói: "Buông tay ra trước đã."
'Không buông!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai tay Giang Đình ghì chặt eo Hạ Vân Sâm, bày ra tư thế "Anh mà không tha thứ cho em thì em sẽ không buông ra đâu.
Hạ Vân Sâm bất lực, nói: "Em muốn thế nào?"
Giang Đình ngẩng đầu nhìn y, trong đầu nhẩm qua ba mươi sau kế một lần... Cuối cùng cô buông tay ra, đặt tay lên vai y, nhón chân chạm môi vào y.
"Em muốn anh nghe em giải thích."
Hạ Vân Sâm không phản ứng.
"Có được không?" Lại hôn thêm một cái.
Vẫn không có phản ứng.
Giang Đình thầm cắn răng, chẳng lẽ Hạ Vân Sâm thật sự chỉ trong một đêm đã không còn yêu cô nữa.
Cô dứt khoát ôm lấy cổ y rồi áp sát người vào, lân này không còn là chuồn chuồn lướt nước nữa, mà là thẳng thừng dán lên môi y, gặm cắn mút mát môi của y, như đang lấy lòng mà dùng lưỡi trêu chọc y.
Cả người Hạ Vân Sâm căng chặt, y đã sắp căng không nỗi nữa rồi, chỉ biết bối rối quay đầu đi từ chối cô.
Giang Đình chỉ đầu cúi đầu, dụi đầu vào lồng n.g.ự.c y tỏ vẻ thân mật, nhưng vì chưa thành thạo lắm mà không nắm được mấu chốt, cuối cùng lại biến thành cô dụi mặt vào quân áo của y.
(Giang Đình: Kế thứ ba mươi bảy để dỗ chồng- Hôn!!!)