Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 446
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:30
Lượt xem: 15
Giang Đình nhắc nhở: "Chính là người kia, buổi tối lân đó chúng ta nghe lén, có nghe thấy một người trò chuyện tâm tình với Triệu Khinh Hồng ấy, trong lịch sử thì nàng là phu nhân của Triệu Khinh Hồng đó."
"Khụ... Hạ Vân Sâm bị sặc nước trà, y ngơ ngác nói: 'Phu nhân ư?”
Triệu Khinh Hồng này còn liều lĩnh hơn cả y sao?
Y cho rằng, lúc trước mình chưa biết thân phận nữ nhi của Giang Đình, nên mạnh dạn nói với mẫu thân y thích đàn ông đã đủ to gan rồi.
Triệu Khinh Hồng vậy mà dứt khoát thành thân với một người đàn ông luôn á? Đỉnh quá vậy
Giang Đình cười nói: "Ngạc nhiên lắm sao? Nhưng đáng tiếc, bọn họ không phải là đoạn tụ, cô ấy giống em, cô ấy cũng là nữ giả nam, cô ấy thay cha tòng quân."
Lúc này Hạ Vân Sâm mới bình tĩnh lại, ngượng ngùng nói: "Đáng tiếc gì chứ.
Giang Đình chớp mắt: "Thật đáng tiếc khi anh không tìm được người cùng chí hướng chứ sao, ha ha ha."
Hạ Vân Sâm có thể nhận ra Giang Đình đang cười nhạo y chuyện lúc trước coi bản thân là đoạn tụ.
Y xấu hổ và nói: "Nếu sau đó bọn họ đã thành thân rồi, còn em thì sao?"
"Em gì chứ?”
"Em...' Mặt Hạ Vân Sâm đỏ lên, y lắp bắp: "Khi nào thì anh và em... Thành thân?"
Giang Đình sững sờ một lát, sau đó cười nói: Lúc nào cũng được, nhưng em thích anh gả cho em hơn." Hạ Vân Sâm lại bị lời nói của cô làm cho sửng sốt.
Đâu óc y cứng đờ, y sắp xếp từ ngữ, đúc kết ra hai chữ: "Ở rể?"
Giang Đình sợ y nghĩ không thông, dù sao thời buổi này, đàn ông vào ở rể một là trong nhà có quá nhiều con trai, mà bản thân không có năng lực, muốn tìm nhà không có nam để bám váy vợ, hoặc là tàn tật, cho nên không còn cách nào khác đành phải ở rể.
Một người đàn ông ở rể là rời bỏ gia đình, phản bội tổ tiên, không thể tam thê tứ thiếp, không thể tham gia khoa cử, thậm chí không thể kinh doanh, ruộng đồng và nhà đất đều đứng tên vợ, con được sinh ra phải mang họ của người phụ nữ, mỗi ngày còn phải chịu sự ghẻ lạnh của người khác.
Nói tóm lại, đó là sự lựa chọn mà đàn ông trong thời hiện tại thà làm cướp cũng không chịu ở rể, địa vị của chỉ cao hơn làm thái giám trong cung chút xíu mà thôi.
Giang Đình nhanh chóng thay đổi lời nói: "Không, không, không, thế giới của bọn em khác với quy tắc thời nay của anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-446.html.]
Hạ Vân Sâm nghe vậy rất hứng thú, hỏi cô: "Vậy thế giới của em thế nào?"
Giang Đình không kìm được giật giật khóe miệng.
Những ngày tận thế là thế nào?
Mọi người chủ yếu coi trọng việc tận hưởng cái vui trước mắt, nhiều phụ nữ chọn cách cắt bỏ tử cung để tránh kinh nguyệt, ai muốn có con có thể thụ thai qua đĩa petri để thụ thai phôi, bình thường lúc rảnh rỗi giữa khi làm việc và sinh hoạt, nhìn ai thuận mắt thì sống cùng nhau, không thích thì chia tay.
Vì vậy, Giang Đình không thể tưởng tượng được những người phụ nữ ở thời đại này bị vô số quy tắc trói buộc sống như thế nào. Cô không có ý định thành thân với Hạ Vân Sâm hay gì cả, nếu thích thì sẽ sống chung với nhau, nếu không thích thì cô sẽ tách ra.
Mặc dù bây giờ cô rất thích y, nhưng cô không biết liệu sau này mình có thay đổi ý định hay không.
Cô sờ trán, tự hỏi liệu mình có quá tôi tệ khi nghĩ như vậy không.
Hạ Vân Sâm là người thời cổ đại chính gốc, có lẽ khó chấp nhận quan điểm của cô.
"Thế giới của bọn em... Thì... Không có cái gọi là thành thân.'
"Không thành thân? Vậy làm thế nào... Nuôi dưỡng con cái.
Giang Đình mỉm cười nói: "Chúng em không cần phải tự sinh con, con cái đều mọc trên cây giống như nhân sâm, nếu thích đứa trẻ nào thì có thể hái một đứa rồi nuôi, nếu đứa trẻ không nghe lời thì có thể ăn rồi nuôi đứa khác." Cô nói rôi bắt đầu cười.
Mặt Hạ Vân Sâm bất lực: "... Em lại trêu anh rồi."
Lúc này, Giang Đình mới nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, không phải tân binh đã vào trại rồi sao, anh sắp xếp một công việc cho em đi, em đã nhàn rỗi đến mức mốc luôn rồi."
Hạ Vân Sâm không đồng ý với cô ngay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình vội vàng nói: "Vết thương của em đã lành rồi, không tin thì xem này."
Nói rồi, cô chuẩn bị kéo vạt áo lên, làm Hạ Vân Sâm sợ hãi như đang đối mặt với kẻ thù: "Em làm gì vậy?"
Giang Đình dừng lại, đột nhiên nở nụ cười: "Cho anh xem vết thương, chứng minh em không sao."
Mặt Hạ Vân Sâm đỏ bừng: "Đừng làm bậy." Bàn tay Giang Đình nắm vạt áo của mình: "Như vậy không được, ai bảo anh không tin em, trừ phi anh hứa sẽ sắp xếp công việc cho em, nếu không để em trở về đầu bếp doanh, em muốn về nấu nồi cơm lớn."
Hạ Vân Sâm thật sự không còn cách nào với cô, suy nghĩ một hồi: "Nếu ở thế giới đó em cũng đã từng ở trong doanh trại, cho nên doanh trại ở kiếp sau hẳn là tốt hơn hiện tại rất nhiêu, chi bằng em nhìn trong trại của chúng ta có gì cần phải cải thiện."