Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 463

Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:39
Lượt xem: 17

Hôm nay y chưa ăn miếng cơm nào, ngồi ở đó giống như một hòn vọng thê, ánh mắt của y tĩnh lặng như nước, lưng hơi cúi xuống như thể đang suy nghĩ về cuộc đời.

Giang Đình buông dây cương để ngựa của mình đi uống nước, cô che giấu hơi thở lặng lẽ tới gân, trong tay câm một hòn đá nhỏ áng chừng, sau đó vươn tay ném một cái.

Một giây trước khi hòn đá nhỏ đập trúng đầu của Hạ Vân Sâm thì bị y vươn tay bắt được.

Hạ Vân Sâm lập tức đứng dậy, nhìn xung quanh rồi sốt ruột nói: "Giang Đình! Đình Đình, Đình Đình! Em ra đây!"

Giang Đình khoanh tay đứng ở chỗ khuất, cố nhịn cười.

"Anh biết sai rồi, anh đã suy nghĩ rõ ràng, em đừng tránh mặt anh nữa, em hãy nghe anh xin lỗi emI"

Hạ Vân Sâm sốt ruột đến nỗi xoay vòng vòng.

Y đi ra cổng tìm kiếm Giang Đình, nhưng chỉ nhìn thấy hai con ngựa đứng ở bờ sông vừa vẫy đuôi vừa ăn cỏ.

Lúc này trong sân truyền đến tiếng động, Hạ Vân Sâm nhanh chóng quay trở vào, vừa vào cổng, một con d.a.o găm chưa rút khỏi vỏ đã dí ở trên cổ y.

"Đừng nhúc nhích.”

Hạ Vân Sâm không dám nhúc nhích chút nào, chỉ nhìn Giang Đình bằng biểu cảm vừa ấm ức vừa vui mừng lại vừa nhãn nhịn.

"Em đến rồi..."

"Đừng nói chuyện. Giang Đình lạnh mặt nói: "Bây giờ anh đã bị uy hiếp, ngoan ngoãn vào nhà đi.

Hạ Vân Sâm chớp mắt, móc chìa khóa ra mở cửa, rõ ràng y có chìa khóa nhưng lại muốn ngồi ở trên bậc thềm, bởi vì y cảm thấy đây đã là nhà của Giang Đình, y không thể tự tiện đi vào.

Còn một điều nữa là...

"Bớt giả vờ đáng thương đi."

Một câu nói của Giang Đình đã chọc thủng ý nghĩ muốn bán thảm của y.

Hai người một trước một sau đi vào, Giang Đình bị sặc bởi bụi bặm ở trong phòng, giơ tay phẩy phẩy rồi nói: "Đi múc nước về lau."

Hạ Vân Sâm ngoan ngoãn đi lấy thùng.

Hai người ra bờ sông lấy nước vê lau bàn ghế, sau đó thay ga giường vỏ chăn sạch sẽ, làm xong Giang Đình bèn chỉ huy y trợ giúp cô nấu cơm tối.

Hôm nay là Trung thu, đương nhiên bọn họ phải ăn một bữa cơm tử tế.

Đã lâu Giang Đình không nấu cơm, song vẫn không hề ngượng tay tay chút nào, Hạ Vân Sâm thì ở bên cạnh đun nước chẻ củi nhóm lửa.

Nhiều lân y muốn nói lại thôi, nhưng thấy Giang Đình không có hứng để ý đến y, y chỉ đành giữ im lặng.

Giang Đình liếc mắt nhìn y một cái, cuối cùng nói: "Trưa nay ăn gì?"

Cô vừa hỏi như vậy, Hạ Vân Sâm lập tức ấm ức, nhỏ giọng nói: "Không ăn."

“Tại sao không ăn?”

"Nuốt không trôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-463.html.]

"Tại sao nuốt không trôi?"

"Bởi vì..." Y nói ấp úng: "Em giận rồi."

"Em giận thì có liên quan gì đến chuyện anh không ăn cơm?”

"Tâm trạng của em không tốt, vậy thì anh... "Tự giày vò bản thân?”

"Anh làm vậy thì em sẽ vui chắc?”

Lông mi dài của Hạ Vân Sâm chớp chớp, nghẹn không nói nên lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là y nóng lòng muốn nhìn thấy Giang Đình nên không có tâm trạng ăn cơm.

Y vừa ngồi vừa hơi cúi đầu, trong tay câm kìm gắp than không nói một lời, ngoan ngoãn nghe dạy bảo.

Giang Đình nói: "Vậy anh nói xem tại sao em giận, chẳng phải anh nói đã suy nghĩ rõ ràng rôi sao?"

Nghe vậy, Hạ Vân Sâm bèn nói: "Bởi vì anh, anh luôn từ chối em."

"Ừm, có nguyên nhân này, nói tiếp đi."

"Sau đó anh chỉ lo cho bản thân, anh khiến em không vui."

"Tiếp tục." "Anh cũng không biết nên nói thế nào.

Y loáng thoáng hiểu được ý của Giang Đình, nhưng khó mà dùng ngôn ngữ để bày tỏ.

Y ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, vừa ngoan ngoãn lại vô tội, có ý đồ muốn lừa gạt cho qua cửa.

Giang Đình thường xuyên khen y đẹp trai, bây giờ y cũng đã dân dân biết mình nên dùng ánh mắt gì mới có thể lấy lòng Giang Đình.

Quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của y, trong lòng Giang Đình lập tức mêm nhữn, vừa thái thịt vừa nói: "Thật ra cũng không thể trách anh, chỉ có thể nói là hai thời đại va chạm nhau thôi.'

"Em biết suy nghĩ của anh, từ nhỏ đến lớn anh đều được dạy dỗ là phải làm người đoan chính, phải biết xấu hổ, hiểu lễ nghi. Nhưng em không giống anh, hoàn cảnh xung quanh em nói với em rằng, phải tận hưởng niềm vui trước mắt, bởi vì không biết ngày nào sẽ chết."

Hạ Vân Sâm lắng lặng nghe Giang Đình nói chuyện.

Giang Đình lại nói: "Thế nên chúng ta đều lùi một bước được không? Em tôn trọng tập tục ở thời đại này của các anh, đính hôn với anh trước, anh cũng thuận theo thời đại kia của em một chút?

Bây giờ chúng ta là vợ chồng chưa cưới, nhưng thực chất em đã coi anh là bạn đời rồi. Hơn nữa, rất có thể em sẽ phải giả nam cả đời, chẳng lẽ anh định cả đời không kết hôn không lên giường với em ư?'

"Khụ.' Hạ Vân Sâm thấy cô nói đàng hoàng như thể đang thảo luận một việc quân quan trọng, y cũng không nhịn được mà trở nên nghiêm túc: "Ừm, anh biết." Quả thật y nên thay đổi suy nghĩ của mình, y cân đứng ở góc độ của Giang Đình để suy nghĩ vấn đề.

Y nên để Giang Đình vui vẻ mới đúng.

Giang Đình nói: "Thế nên anh còn gì phải lo lắng?”

"Hả...

Nhưng chuyện này thật sự phải nói nghiêm túc như vậy sao?

Y thắc mắc.

Loading...