Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:53
Lượt xem: 12
"Giang Đình, thấy chữ như thấy người, thật đáng tiếc khi hiện tại tôi không thể quay trở về biên thành, có người vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã phái người đi đưa thư, đó là người có thể tin tưởng được... Thời gian gân đây, vương thất vẫn đang điều động binh lính và tướng lĩnh, hình như sắp xảy ra chuyện lớn rồi... Bọn họ có quan hệ với Trung Nguyên, vì vậy mọi người cần phải cẩn thận với gián điệp ở trong triều đình..."
Sau khi đọc lá thư, lông mày của Giang Đình càng ngày càng cau chặt.
Phần cuối của lá thư, Tân Quyết viết: "Giúp tôi chăm sóc cho đám Tạ Ninh thật tốt. Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể báo được mối thù lớn vì bị Bắc Nhung chà đạp. Sau đó tôi sẽ cùng mọi người uống rượu. Đừng nhớ nhung, hãy cẩn thận."
Lưỡi lửa cuốn lấy tờ giấy viết thư, chẳng mấy chốc đã biến nó thành tro tàn.
Giang Đình xoa trán, một lúc sau cô nghe thấy có tiếng mở cửa.
Hạ Vân Sâm đã quay trở lại với lớp sương mỏng mùa thu trên đỉnh đầu.
"Trời thu đến sớm vậy sao, đã có sương rồi à?" Giang Đình cầm khăn lau tóc cho y.
"Đột nhiên đã trở trời rồi." Hạ Vân Sâm phối hợp cúi đầu, y nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Em làm sao thế? Có chuyện gì phiền lòng à?”
Giang Đình thở dài, thuật lại tin tức trong bức thư vừa nhận được từ Tần Quyết.
"Lính trinh sát cấp dưới của anh vẫn chưa truyền tin về à?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Vân Sâm lắc đầu: "Chỉ sợ là đã bị chặn lại rồi."
Giang Đình trâm ngâm nói: "Bắc Nhung đang điều động quân đội, mục đích của bọn họ là ... Tấn công Đại Dĩnh ư? Chẳng lẽ bọn họ cũng biết chuyện mưu phản của Nhị hoàng tử sao?"
Hoàng đế ngu ngốc, Nhị hoàng tử và gia tộc nhà mẹ đẻ của anh ta cùng với gia tộc nhà vợ của anh ta đã làm việc trong triều đình nhiêu năm. Bọn họ tập hợp được 80 ngàn binh lính tiến lên phía Bắc và bao vây kinh thành, bức Hoàng đế phế bỏ Thái tử, còn bản thân Hoàng đế thì thoái vị.
Đại quân của Đại Dĩnh phân bố chủ yếu ở biên cảnh, nếu Bắc Nhung tấn công Đại Dĩnh vào lúc này thì quả thực là cơ hội tốt. Những quân doanh đang đóng giữ ở biên cảnh, hoặc là quay về Trung Nguyên để trấn áp quân phiến loạn hoặc là ở lại để chống lại Bắc Nhung. Dù lựa chọn như thế nào thì cũng sẽ luôn có một bên không quan tâm được.
Giang Đình nói: "Vị Nhị hoàng tử này sẽ không cấu kết với người Bắc Nhung đấy chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-471.html.]
Cô lắc đầu: "Lúc trước, người cấu kết với Bắc Nhung không phải là Tứ hoàng tử sao? Chẳng lẽ Bắc Nhung là loại người không đáng tin cậy, gió thổi chiều nào xoay theo chiều đó hay sao?"
Hạ Vân Sâm nói một cách trịnh trọng: "Cho dù là ai đi chăng nữa, chỉ cân Bắc Nhung tiến đến thì chúng ta bắt buộc phải nghênh chiến."
Giang Đình thở dài, gật đầu: "Đúng vậy, em sẽ đi cùng anh.”
Hạ Vân Sâm nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Giang Đình nheo mắt mỉm cười: "Làm sao nào, đừng nói là anh lại muốn nói mấy câu như phụ nữ không nên ra chiến trường gì đó nha."
Hạ Vân Sâm nói: "Không phải, anh chỉ đang nghĩ rằng tại sao anh lại có thể may mắn đến như vậy, lại có thể gặp được em."
"Bởi vì tổ tiên của anh đã thắp nhang câu nguyện chứ sao." Giang Đình khẽ hừ một tiếng, cô đứng dậy và từ từ xoay người lại: "Bọn chúng dám đến chúng ta dám đánh, đánh cho bọn chúng như chó nhà có tang, trực tiếp đánh thẳng đến vương thất đi, lật luôn quê hương của bọn chúng."
Cô nói một cách hào hứng: "Đến lúc đó dùng đầu lâu của cái tên Khả Hãn gì đó làm thành ly rượu, sau đó để cho anh mời rượu cha và anh trai của anh."
Hạ Vân Sâm bước tới, ôm cô từ phía sau, y không nói gì nên Giang Đình cũng trở nên im lặng.
Cái c.h.ế.t của cha và anh trai của Hạ Vân Sâm chính là một nỗi đau lớn đối với y, tất cả những gì Giang Đình có thể mang lại cho y chỉ là sự an ủi trong im lặng. Sáng sớm ngày hôm sau, kỳ nghỉ Tết Trung Thu đã kết thúc, hai người bọn họ cưỡi ngựa quay về doanh trại.
Mặc dù Bắc Nhung chuẩn bị tấn công nhưng Giang Đình và Hạ Vân Sâm đều không tỏ ra quá lo lắng, dù sao thì hai người bọn họ cũng đã giao chiến với Bắc Nhung vài lần rồi.
Đám người Bắc Nhung giống như những con ruồi vậy, đánh cũng không c.h.ế.t mà đuổi cũng không đi, chỉ có thể nhân lúc nó ào ào bay đến thì đánh c.h.ế.t vài con để đe dọa những con khác, để cho bọn chúng ngoan ngoãn được một thời gian.
Mùa đông đến ngay sau vụ thu hoạch mùa thu ở biên quan, sau khi vào mùa đông chính là thời điểm khó khăn nhất của Bắc Nhung.
Vào mùa đông của những năm trước, Bắc Nhung sẽ luôn xuôi xuống miền nam để cướp bóc lương thực và đồ giữ ấm của bách tính Đại Dĩnh, vì vậy lính biên phòng sẽ tăng cường cảnh giác vào mùa đông.
Ở thời cổ đại, muốn đánh một trận chiến thì mất rất nhiêu thời gian, chỉ riêng việc hành quân đã cần đến mười ngày nửa tháng hay thậm chí là lâu hơn, điều này đã cho quân lính của Hạ gia có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.