Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:13
Lượt xem: 8
Ông ta oán hận nhìn Giang Đình, nhưng Giang Đình lại phớt lờ ông ta, ngược lại còn nở nụ cười với các quan viên khác.
"Thế nào, các vị đại nhân, thuốc nổ này có thể địch lại một trăm binh lính?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi nhìn thấy uy lực của thuốc nổ, các tướng lĩnh có mặt đều biết điều thận trọng nói: "Không chỉ một trăm, mà hai trăm cũng địch lại được!"
"Thật kinh khủng, tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì mạnh như vậy!"
"Giang đại nhân, đây là vũ khí bí mật của Hạ gia quân sao?"
Hoàng đại nhân đã cách thuốc nổ cả trăm bước, nhưng ông ta lại bị thương như thế này.
Nếu ném vào quân Bắc Nhung, nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mấy chục người cùng một lúc. Giang Đình cười nói: "Chính xác, chỉ huy sứ của chúng tôi đặc biệt giao phó những thuốc nổ này cho tôi trước khi rời đi, còn hạ lệnh cho tôi ở lại biên thành, nhưng đáng tiếc thứ này quá khó chế tạo, hiện tại chúng ta chỉ có khoảng một chục quả trong tay.'
Cô liếc nhìn Hoàng đại nhân đang la hét đang được đại phu khiêng lên cáng, có ý ám chỉ nói:
"Nhưng có thuốc nổ, cộng với 20 ngàn quân đóng ở biên thành, thủ biên thành trong bốn hoặc năm ngày không khó, đến lúc đó quân tiếp viện từ Hạ gia quân và đại doanh Đan Đông sẽ có thể đến kịp thời."
Các tướng lĩnh gật đầu liên tục, không khỏi bị thuyết phục bởi những gì Giang Đình nói, Thần Uy đại tướng quân cũng bị thuyết phục, nói: "Vậy thì theo ý của cô, cử tám ngàn Hạ gia quân đến bốn trấn ở phía Bắc, hai ngàn người còn lại ở lại thành." Nghe vậy, hai tay Giang Đình chấp lại, siết chặt nắm đấm, đáp: "Vâng! Đại tướng quân!"
Lần này Giang Đình dứt khoát lấy thuốc nổ ra cho các đại nhân xem cũng là có kế hoạch của mình.
Vì cô có thể chế tạo thuốc nổ, Tứ hoàng tử cũng vậy, cho nên cô giấu nó cũng vô dụng, cho nên hào phóng khoe khoang, lợi dụng việc các tướng lĩnh của biên thành và các đốc quân đều ở đây, để mọi người đều biết đây là vũ khí của Hạ gia quân quân.
Khi thuốc nổ của Tứ hoàng tử xuất hiện, những người khác có thể nghĩ rằng Hạ Vân Sâm dâng cho Tứ hoàng tử, thế nên họ sẽ coi y và Tứ hoàng tử là một phe.
Nếu thế thì nếu Tứ hoàng tử tấn công Hạ Vân Sâm, bọn họ nhất định sẽ cần phải kiêng dè.
Sau khi từ biên thành trở vê Hạ gia quân, Thân Uy đại tướng quân chính thức ra lệnh điều binh, gần như toàn bộ Hạ gia quân đều được phái đi, chỉ còn lại một số người già yếu để canh gác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-482.html.]
Chín phần mười lương thực đồ dùng được khiêng lên xe bò, đi theo phía sau đại quân, đầu bếp doanh cũng điều động toàn bộ quân đầu bếp doanh còn chân tay đầy đủ.
Lân xuất chinh này có thể nói là có quy mô lớn nhất trong hai năm qua, cho nên lần này Đại Dĩnh phải đối mặt với những rắc rối bên trong và bên ngoài, Bắc Nhung gần như muốn cố gắng hết sức để gặm nhấm miếng xương cứng là biên thành.
Chỉ cần Bắc Nhung chiếm được biên thành, thế thì liên đới đến vô số trấn ở biên giới và Hưng Châu cách đó không xa, cũng như Hồi Hộc xưa - Nay là Hồi Châu, cũng sẽ lọt vào túi của người Bắc Nhung.
Từ đó trở đi, một vùng đất rộng lớn phía Bắc của Trung Nguyên sẽ sụp đổ.
Tứ hoàng tử là một người xuyên không từ thời tận thế, anh ta không có khái niệm về lãnh thổ, anh ta tự tin rằng bây giờ anh ta dâng biên thành cho người khác, sau khi anh ta lên ngôi thì vẫn có thể lấy lại nó.
Đi trên đồng cỏ rộng lớn, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu xuống, tuyết mỏng bên đường tan ta, lộ ra cỏ khô đã bị sương giá đánh tan.
Ánh nắng vàng óng chiếu lên mái nhà tuyết ở phía xa, khiến Giang Đình nhớ đến cảnh nắng chiếu núi vàng mà Hạ Vân Sâm đã đưa cô đi xem khi vừa mới lấy lại bốn trấn phía Bắc vào mùa đông năm ngoái.
Bất giác đã qua một năm.
Bây giờ không phải là thời điểm lạnh nhất, nếu muốn đánh phải đánh ngay bây giờ, khi thời tiết lạnh hơn, không thích hợp để chiến đấu với Bắc Nhung, nước sống ở phía Bắc quanh năm.
Giang Đình hỏi Lý Trạch và Khổng Tiêu: "Các người nguyện ý ở lại biên thành với tôi, hay là cùng đại quân đến bốn trấn. Ở lại biên thành chủ yếu là phòng thủ, trừ phi đến lúc bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không trực tiếp ra ngoài gặp địch, nhưng khi đến bốn trấn thì có nhiều cơ hội thể hiện hơn."
Nghe vậy, Lý Trạch kêu lên: “Sư phụ, lẽ nào trong lòng anh, tôi là loại người coi chiến công quan trọng hơn anh sao? Tất nhiên tôi sẽ ở lại bảo vệ anhI"
Giang Đình chế nhạo: "Rốt cuộc là ai bảo vệ ai?"
Cô lại nhìn Khổng Tiêu nói: "Cậu thì sao, cậu muốn đi tìm Triệu Khinh Hồng không?”
Khổng Tiêu lắc đầu, kiên quyết nói: "Tôi là thân binh của ngài, cho nên đương nhiên đi theo ngài rồi."
Giang Đình mỉm cười nói: "Được thôi, vậy hai người các người theo sát tôi, cho dù ở lại biên thành, đây cũng là cơ hội tốt để rèn luyện."