Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 487
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:22
Lượt xem: 14
Giang Đình cũng bò dậy nhìn xuống. Thị lực của cô rất tốt, có thể nhìn rõ là một đội người đang phóng ngựa nhanh như bay chạy về phía thành,
Bọn họ một thân đồ đen, trên tay câm vũ khí và đuốc, xung phong liều c.h.ế.t đột phá vòng vây của Bắc Nhung, trên đường đi liên tục lấy được đầu quân địch, khí thế hùng mãnh tạo ra một con đường máu, xông thẳng về phía cửa thành,
Các tướng sĩ hoảng hốt kêu lên: "Bọn họ tới rồi! Phải làm sao đây!"
Giang Đình nhìn chăm chú một hồi, kích động đập tay lên vách tường: "Nhanh! Mở cổng thành! Là đám người Hạ Vân Sâm!"
"Cái gì! Võ tướng khác ngạc nhiên hỏi lại: "Thật sự là chỉ huy sứ đại nhân sao?” Giang Đình cất bước chạy xuống tướng thành: "Nhanh lên! Đừng để đám người Bắc Nhung đằng sau đuổi kịp! Cung thủ hỗ trợ họ!"
Chỉ thấy đoàn người Hạ Vân Sâm như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua đêm tối và gió tuyết, trong chớp mắt đã đến bên ngoài thành. Mà phía sau họ không xa chính là đám người Bắc Nhung hùng hổ.
Hạ Vân Sâm đang chuẩn bị dùng dây thừng bò tường thành thì một tiếng kẽo kẹt vang lên, như con thú khổng lồ khẽ gâm, cánh cổng thành dày nặng mở ra.
Ngay sau đó, mưa tên đây trời hạ xuống, vững chắc ngăn cản truy binh đằng sau họ.
Cửa thành chỉ mở hé, lộ ra con đường đủ cho hai người thông qua. Hạ Vân Sâm không hề do dự, thúc ngựa nhanh chóng chạy vào. Kế đó là tiếng cánh cửa thành nặng nề đóng lại. "Râm" một tiếng, các tướng sĩ thủ thành đều thở phào một hơi.
Mọi người câm đuốc nhìn về phía người chạy vội xuyên qua đêm tối gió tuyết mà tới. Đó là một người đàn ông cao lớn, toàn thân khôi giáp nhiễm đầy máu, đầu tóc rối loạn, khuôn mặt tuấn tú trở nên bẩn thỉu bết máu. Y ngồi trên lưng ngựa, sống lưng thẳng tắp, trong đêm đen mà đôi mắt sáng rực rạng ngời.
Y im lặng nhìn người đang giơ đuốc trước mặt mình, nở nụ cười.
"Cuối cùng cũng chờ đến các anh trở vê, mọi người không sao chứ?"
Giang Đình khẽ cười nói, nỗ lực đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ai biết cô nhớ Hạ Vân Sâm nhiều đến chừng nào, lúc này cô chỉ muốn nhào tới ôm y mà thôi.
Cô chớp mắt, hai người chỉ cách một tháng không gặp mà không hiểu sao cô cảm thấy như cách cả một thế hệ.
Cô lại mở miệng nói: "Sao vậy? Không lạnh sao? Mau vào thành tắm nước nóng rồi ăn chút gì. Xuống ngựa đi.
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì làm một thủ thế, những người phía sau theo y XOay người xuống ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-487.html.]
Y hít thở một hơi sâu rồi đột nhiên tiến lên, trước mắt bao người ôm lấy Giang Đình.
Cô sửng sốt, vội giơ đuốc lên cao.
Hạ Vân Sâm ôm cô thật chặt, giọng nói có chút nức nở: "Tốt quá, em không sao, em không sao...'
Cánh tay y siết chặt, làm ngựa hai người dính nhau không kẽ hở.
Giang Đình giật mình, vươn cánh tay nhàn rỗi ôm lấy Hạ Vân Sâm, cố nén chua xót trong lòng nói: Em không sao, em rất khỏe luôn." Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Thả em ra trước được không?”
Lý Trạch và Khổng Tiêu liếc nhau, lập tức tiến lên. Khổng Tiêu cầm lấy cây đuốc trong tay Giang Đình, Lý Trạch thì hô lớn: "Tham kiến chỉ huy sứ đại nhân!"
Lúc này tâm trạng mọi người đều rất kích động.
Các tướng sĩ nỗ lực bảo vệ thành mười mấy ngày, cuối cùng cũng chờ đến có người tới, giống như nghênh đón hy vọng trong đêm đen. Mà trái tim lo lắng của đoàn người Hạ Vân Sâm cũng được nghỉ ngơi, xem ra tình huống ở biên thành còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của họ.
Vì thế giờ khắc này, không chỉ Hạ Vân Sâm và Giang Đình mà các tướng sĩ khác cũng ôm nhau, vỗ vai cổ vũ nhau, một đám đàn ông nhưng không kìm được mà hốc mắt đỏ lên. Thế nên hai người Giang Đình cũng không có vẻ "khác loài".
Hạ gia quân trong thành nghe thấy tiếng Lý Trạch hô thì phản xạ có điều kiện quỳ một gối xuống, hô to: "Tham kiến chỉ huy sứ đại nhân!"
Đây là chỉ huy của bọn họ. Chỉ cân có y ở thì Hạ gia quân sẽ không ngã xuống. Nay y xuyên qua đêm tuyết trở về khiến tinh thân các tướng sĩ rung lên, cảm thấy bản thân không hề bị vứt bỏ!
Giang Đình đẩy Hạ Vân Sâm một cái. Y thu hồi cảm xúc, khẽ duỗi tay chạm vào mặt Giang Đình, xác nhận cô thật sự đang đứng trước mặt mình thì mới xoay người, trâm giọng nói: "Đứng lên đi.
Các tướng sĩ lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn y.
Lúc này, thống lĩnh đóng quân vội chạy tới, nhìn thấy Hạ Vân Sâm thì anh †a cười to, vươn nắm đ.ấ.m đấm nhẹ vào n.g.ự.c Hạ Vân Sâm rồi ôm chặt lấy y.
"Cậu được đấy, anh biết cậu có thể làm được mà. Đám Bắc Nhung c.h.ế.t tiệt ở bốn trấn thế nào rồi? Cậu đã làm bọn họ... Ấy, cậu sao thế?"
Anh ta vội đỡ Hạ Vân Sâm, thấy y nhíu mày, trên trán đây mồ hôi lạnh.
“Cậu bị thương?”
Người bên cạnh nghe vậy thì vội vây quanh quan tâm nói: "Đại nhân bị thương ở đâu? Bị thương có nặng không?”