Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 489
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:26
Lượt xem: 9
Đây Đầu, Xem Như Bạc Đầu
Y nhẹ nhàng cúi đầu, dùng đôi môi khô nứt khẽ chạm vào môi cô rồi lại rời đi: Không có.'
Giang Đình thở dài, vuốt ve mặt y: "Anh ra đúng là giỏi đắn đo lòng người. Vậy anh vội trở vê, tình hình ở bốn trấn phía Bắc thế nào rồi?"
Hạ Vân Sâm bình tĩnh nói: "Ba Đồ Lỗ đã chết, quân Bắc Nhung còn lại không đáng sợ. Anh để Triệu Khinh Hồng ở lại, hơn nữa có chỉ huy sứ của đại doanh Đan Đông ở lại nên phần thắng rất lớn."
Giang Đình nói: “Cho nên chúng ta chỉ cân chống đỡ đến khi chiến sự ở bốn trấn phía Bắc kết thúc, họ sẽ tới chỉ viện chúng ta.
"Đúng vậy, may mà trước đó chính chúng ta đã trông lương thực cùng với thuốc nổ của em nên mới có thể chống đỡ lâu như vậy.
Y chạm trán lên trán Giang Đình, nhắm mắt nói: "Thật sự rất biết ơn em."
Giang Đình nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ôm đủ chưa? Anh không tê chân nhưng em đau m.ô.n.g rồi này. Mau đi tắm rồi ăn chút gì đó đi, sau đó để quân y tới khám xem vết thương của anh nữa."
Hạ Vân Sâm thuận theo mà buông tay, lúc này Giang Đình mới đứng lên, vươn vai dụi mắt: "Em đi thúc giục bọn họ.
Rất nhanh, người hầu đã đưa nước ấm và quần áo để thay tới. Hai người nhanh chóng tắm rửa, khoác lên người lớp áo khoác dày.
Quân y đã sớm canh giữ ở ngoài phòng Hạ Vân Sâm, chờ y tắm xong thì lập tức tiến lên thăm khám vết thương rồi bôi thuốc băng bó.
Từ lúc băng bó tới sau khi quân y rời đi, Hạ Vân Sâm không hề rên một tiếng. Y ngồi trong phòng một hồi rồi mới bước ra. Vừa ra đến cửa đã thấy Giang Đình cắm tay vào ống tay áo đứng dưới mái hiên.
Đèn lồng màu đỏ cam chiếu xuống ánh sáng ấm áp, chiếu rọi khuôn mặt mềm mại hơi gây của cô.
Cô đã gây đi rất nhiều, cho dù có mặc áo khoác dày thì thân hình vẫn có chút gây yếu.
Nghe thấy tiếng động, Giang Đình quay đầu nở nụ cười tươi, nói: "Anh xong rồi? Đi ăn cơm không?”
Hạ Vân Sâm đi tới bên cạnh cô: “Sao em lại ở đây, có lạnh không?”
Giang Đình xoa cái mũi lạnh cứng, vươn tay nói: "Chờ anh đó. Với lại em ngắm tuyết, tuyết lớn thật."
Bông tuyết bị gió lạnh cuốn vào, đậu trong lòng bàn tay Giang Đình. Cô nâng tay lên, đổ tuyết lên đầu Hạ Vân Sâm, tinh nghịch cười tươi. "Ở thế giới kia, chỗ của em chưa bao giờ có tuyết rơi. Thế nên em rất thích ngắm tuyết, nhưng ở đó có một câu, anh muốn biết không?”
Hạ Vân Sâm theo bản năng hỏi: "Câu gì?
"Tuyết đông thổi đầy đầu, cũng coi như cùng bạc đầu. Nhưng xét thấy anh đang bị bệnh nên anh không bắt anh đi dưới trời tuyết với em đấy."
Hạ Vân Sâm ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười. Nghe cô nói như vậy, y không đành lòng phủi tuyết trên đầu cô đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-489.html.]
Giang Đình thu tay lại, chắp tay sau lưng, hỏi: "Anh tắm rửa sạch sẽ chưa?”
"Hả? Rồi."
"Từ trong ra ngoài đều sạch?”
"Ừ...?"
Giang Đình giảo hoạt cười: "Vậy anh lại đây, để em kiểm tra một chút."
Hạ Vân Sâm lập tức đỏ mặt, ậm ừ nói: "Em vì điêu này mà chờ anh nãy giờ ư?"
Giang Đình nghiêm mặt nói: “Anh nói gì thế. Em quan tâm anh mà, anh để em kiểm tra xem nào."
Cô duỗi tay kéo cổ áo của y về phía mình, nhón chân nhìn từ trên xuống nhưng tiếc rằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trước n.g.ự.c anh quấn băng gạc và vòng eo thon mạnh mẽ như ẩn như hiện kia.
Hạ Vân Sâm dựa vào cột, ngại ngùng nói: Được chưa?”
Giang Đình vừa lòng vỗ m.ô.n.g anh: "Được rồi, đi, đi ăn cơm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô kéo tay Hạ Vân Sâm đi về phía phòng ăn. Đang đi cô đột nhiên dừng bước, nhỏ giọng nói: "Hình như có người đi theo chúng ta.'
Hạ Vân Sâm lập tức trở nên cảnh giác.
Y biết tính cảnh giác của Giang Đình mạnh hơn người thường, nhưng y cũng không kém. Nếu ngay cả y cũng chưa phát hiện thì chỉ có thể nói đối phương che giấu quá tốt hoặc cách hai người khá xa.
Giang Đình lại nâng bước, tự tin cười: "Kệ hắn, trong thành nhiều trinh sát như vậy, bọn họ muốn thăm dò thì kệ đi, chúng ta có gì để giấu đâu."
Trong phòng ăn đã được bày sẵn những món ăn đơn giản mà phong phú.
Tuy bây giờ đang bị phong tỏa thành, hơn nữa thời tiết rét đậm, ngay cả Thần Uy đại tướng quân cũng làm gương thắt lưng buộc bụng, dân chúng trong thành cũng buộc chặt dây quần nhịn đói, đồ ăn trong biệt viện Hạ gia cũng không nhiều lắm.
Cho dù như vậy, đầu bếp vẫn dùng hết tài hòa, cố gắng làm cho mỗi món càng thêm ngon.
Trong bâu không khí yên lặng mà ấm áp, Giang Đình và Hạ Vân Sâm rất nhanh đã ăn xong bữa cơm này.
Trong lúc ăn, Giang Đình buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi, suýt nữa ngã đầu xuống bát cơm. Cô nhanh chóng và thêm mấy miếng cơm, lấp đây bụng rồi đi ngủ.
Hạ Vân Sâm nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn qua đắp cho cả hai người rồi ôm cô vào lòng, bình thản nhắm mặt lại.
Trong phòng đốt một chậu than nên rất ấm, nhiệt độ cơ thể Hạ Vân Sâm cao nên khiến cô không khỏi giãy giụa một chút: Buông em ra, nóng quá.'