Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 499
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:10:50
Lượt xem: 14
Mà bây giờ kẻ có thù oán với Đại Dĩnh chủ yếu là vương thất Bắc Nhung, đó mới là mục thiêu thù hận của dân chúng.
Hơn nữa Giang Đình sinh ra ở Đại Dĩnh, lớn lên ở Đại Dĩnh, còn một lòng làm việc cho Đại Dĩnh, ai dám nói cô không phải người Đại Dĩnh?
Nữ giả nam xúc phạm tới phép nước, kỷ luật quân đội không? Cái này chẳng đáng kể.
Người dân biên thành thượng võ, ngoại trừ nam giới còn có rất nhiều phụ nữ biết võ công, biết dùng côn dùng gậy, phong tục nơi này phóng khoáng, cởi mở, không cân phụ nữ phải tam tòng tứ đức như ở Trung Nguyên, phụ nữ ở đây khá là tự do.
Vả lại tiên triều cũng có nữ tướng quân, hoàn toàn không thua kém đàn ông, lập nên chiến công hiển hách, lưu danh sử sách, cho thế hệ sau một câu chuyện hay.
Nhân dân nơi này chỉ thấy Giang Đình rất giỏi, thậm chí còn có phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái.
Lân này Tứ hoàng tử tính nhầm nước cờ rồi.
Hạ Vân Sâm bị người dân hỏi hết câu này đến câu khác làm cho mất tự nhiên, lúc này y như cảm ứng được gì đó, giương mắt nhìn lên, thấy Giang Đình đứng sau đám người nhìn mình.
Người dân vẫn hỏi tiếp: "Chỉ huy sứ đại nhân, hai người...
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì vội vàng ngắt lời bọn họ, nghiêm túc nói: "Mọi người... Hỏi Giang đại nhân đi! Cô ấy hiểu rõ hơn, tối nay ta có việc quân phải xử lý, ta đi trước!"
Dứt lời, y liếc mắt ra hiệu với binh lính thân cận, dưới sự yểm trợ của binh lính thân cận, y nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Người dân đành phải đồng loạt quay sang nhìn Giang Đình.
Giang Đình khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: ”...'
Hình như cô bị ghim rồi.
Cô nhanh chóng nháy mắt với Khổng Tiêu, sau đó cơ thể lảo đảo, cô đỡ trán nói: "Không được rôi không được rồi, hôm nay thủ thành mệt quá, vừa nãy còn âm ï một lúc, trạng thái tinh thần của tôi tệ lắm, phải vê nghỉ."
"Đại nhân không sao chứ?" Khổng Tiêu vội vàng phối hợp, đỡ cô: "Ngài bận rộn cả ngày trời rồi, bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối, thuộc hạ gọi người làm món gì đó cho ngài nhé.'
Giang Đình suy nhược gật gù, còn không quên căn dặn người dân: “Đêm tuyết gió to, các vị mau về nghỉ đi, đừng để bị lạnh." Người dân chỉ đành lưu luyến nhìn cô: "Giang đại nhân, ngài cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"
Giang Đình gật đầu, mỉm cười vẫy tay, được Khổng Tiêu đỡ đi mất, Lý Trạch và Tạ Ninh cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi đi xa khỏi đám người, Giang Đình mới đứng thẳng dậy, thở phào một hơi, cười gượng: "Tối nay vất vả quá, cuối cùng cũng vượt qua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-499.html.]
Khổng Tiêu nhìn cô, muốn nói lại thôi: "Đại nhân, bây giờ thân phận của hai chúng ta đã bị bại lộ rồi, chúng ta có thể ở lại quân doanh được nữa không?”
Giang Đình lắc đầu, nhìn hoa tuyết bay lượn trên đỉnh đầu, thở dài: "Được, nhưng ta phải đi rồi."
"Sao cơ? Cô muốn đi đâu?"
Tạ Ninh luôn giữ im lặng bỗng la lên.
Anh ta trợn tròn mắt nhìn Giang Đình, trong mắt cuộn trào cảm xúc không rõ có ý gì.
Giang Đình nhìn anh ta, đột nhiên nhếch miệng cười, đi lên trước, vươn tay ôm vai vai anh ta rồi vỗ như vô số lân từng làm ở đâu bếp doanh ngày trước.
"Sao thế, giận à? Trông anh trợn tròn mắt lên kìa, muốn dùng ánh mắt g.i.ế.c tôi hả?"
Tạ Ninh giấy giụa hất cánh tay cô ra, không vui nói: “Ai giận chứ? Một tên lính bếp như tôi nào dám tức giận với Giang đại nhân!"
Giang Đình kéo anh ta lại ôm vai tiếp, tốt tính dỗ dành: "Tôi sai rồi, anh Tạ Ninh, anh nghe tôi giải thích được không?”
Nghe thấy Giang Đình vẫn gọi mình là anh Tạ Ninh như trước kia, Tạ Ninh đỏ mắt, khit mũi bướng bỉnh nói: "Tôi không nghe." "Anh nghe, anh phải nghe." Giang Đình không chịu từ bỏ, dùng hai tay giữ bả vai anh ta để anh ta nhìn thẳng vào mình.
“Anh không nghe thì sau này tôi sẽ không dạy anh nấu ăn nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh lườm cô: "Cô phải đi rồi, cô dạy tôi thế nào nữa, tôi không tin cô nữa đâu, cô là kẻ lừa gạt!"
Ở với nhau gần hai năm rồi mà cô không nói thân phận của mình cho anh ta biết, cô không tin tưởng anh ta sao?
Anh ta coi Giang Đình là anh em thân thiết nhất của mình, Giang Đình lại che giấu anh ta nhiều chuyện như thất Không thẳng thắn thành thật chút nào!
Giang Đình cúi đầu nhận sai: "Ừ ừ ừ, tôi sai rồi, trước kia tôi đúng là một kẻ lừa gạt, nhưng anh biết đấy, tôi có điều khó xử của tôi, không phải tôi cố ý không nói cho anh biết, tôi chỉ định giả nam cả đời, nếu tôi bị lộ thân phận thì tôi không thể ở lại quân doanh được."
Tạ Ninh đỏ mắt khit mũi: "Ngay cả tôi mà cô cũng không thể nói sao?"
Giang Đình thành khẩn nói: "Tôi cũng không nói cho Hạ Vân Sâm biết, mãi về sau anh ấy mới vô tình biết được, trước kia anh ấy vẫn luôn tưởng mình đoạn tụ đấy.
"Thật sao?”
Giang Đình gật đầu.
Nghe cô bảo Hạ Vân Sâm cũng không được đối xử đặc biệt, trong lòng Tạ Ninh mới thấy công bằng đôi chút.