Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 501
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:10:54
Lượt xem: 10
Bốn người vừa nói chuyện vừa đi về lêu, lính bếp mang cơm canh đã hâm nóng lên, mọi người ai nấy đều đói c.h.ế.t rồi, cầm đũa lên rồi vùi đầu ăn, chỉ có Giang Đình xách hộp cơm lên nói: "Mọi người ăn uống nghỉ ngơi đi nhé, mai gặp.
Lý Trạch khoát tay nói: "Biết rồi, cô muốn đi thăm chỉ huy sứ đúng không, ôi, nào giống bọn tôi, một đám không ai thương, không ai yêu.'
Giang Đình cười mắng: "Chỉ có cậu lắm miệng thôi."
Cô đi một vòng tìm Hạ Vân Sâm, cuối cùng cũng tìm thấy y đang viết thư ở lều trại với chức năng như thư phòng.
Y phải nhanh chóng ghi lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi tìm cơ hội gửi đến Kinh thành, để tiện cho người Hạ gia chuẩn bị trước.
Giang Đình đặt hộp cơm xuống nói: "Qua ăn cơm đi."
Cô đi tới, nằm nhoài lên lưng y cúi đầu xuống xem y viết thư, tiện tay xoa vành tai lạnh buốt giúp y.
Tay phải Hạ Vân Sâm vẫn viết chữ không ngừng, tay trái y nắm lấy tay Giang Đình, dán vào mặt mình.
Y nói: "Em ấm áp quá."
Giang Đình dùng mặt cọ vào y: 'Vì trái tim em ấm nóng."
"Trái tim ấm nóng gì cơ?"
Giang Đình siết chặt vòng tay ôm cổ y: "Vì sao hôm nay anh lại quỳ xuống vì em?"
Cô nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc quấn trên tay trái y, nghiêng đầu sang, hôn ngón tay y.
Đầu ngón tay Hạ Vân Sâm hơi co lại, bức thư suýt thì hỏng. Y ngập ngừng nói: 'Vì....
Giang Đình tiếp lời: "Vì anh yêu em đúng không?”
Cô nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt sáng ngời như sao: "Anh yêu em, anh rất yêu em, em cảm nhận được."
Cô nhoài trên lưng y, ôm lấy y, đẩy mặt y để y nghiêng ra sau, tiện cho cô hôn môi y.
Ngay sau đó, Hạ Vân Sâm đánh rơi cây bút trong tay, vươn tay kéo cô xuống để cô ngồi vào lòng mình, phủ xuống môi cô.
Răng môi quấn quýt, hô hấp của Giang Đình hơi nặng nà, hai tay cô đặt lên bả vai y, nhỏ giọng nói: "Em không muốn ăn cơm mà muốn ăn anh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô khẽ l.i.ế.m khóe miệng y, sau đó cắn nhẹ một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-501.html.]
Hạ Vân Sâm cũng nhịn rất vất vả/thứ" đã lâu không được thỏa mãn kia giờ đã ngóc đầu dậy. Giang Đình giả vờ ngăn cản bàn tay châm lửa của y: "Nhưng trên người anh còn có vết thương."
Hạ Vân Sâm ôm cô đặt lên một chiếc bàn bỏ trống khác, cúi người xuống: “Nhẹ chút, sẽ không sao đâu.'
"Còn chưa tắm."
Hạ Vân Sâm chặn cái miệng lải nhải không ngừng của cô lại: "Chờ lát nữa cùng nhau tắm...
Đêm đã khuya, sau khi một trận "chiến đấu ác liệt" kết thúc, Giang Đình buồn cười nhìn Hạ Vân Sâm đang đưa lưng về phía cô.
"Phản ứng này của anh giống hệt Tạ Ninh lúc nãy, anh bị anh ta nhập vào người à?”
Cô đưa tay nhéo khuôn mặt rắn chắc của y: "Tiểu Hạ Tử, Hạ mỹ nhân, để ý em đi.
Vừa rồi trong lúc mây mưa cô nói với y rằng mình dự định đi Bắc Nhung, khiến cho người đàn ông vốn đang toàn thân nóng rực, anh dũng chinh chiến trên người cô như bị tạt một chậu nước lạnh.
Sau khi kết thúc, y bèn không để ý tới cô, giống như một chú chó con bị người ta vứt bỏ.
Sau đủ kiểu làm nũng ăn vạ và nghịch chân nghịch tay của Giang Đình, cuối cùng Hạ Vân Sâm vừa tức giận vừa ấm ức nói: "Em không được đi."
Làm sao y nỡ để cô lấy thân đi mạo hiểm.
Nhưng bây giờ y đang rơi vào tình trạng khó cả đôi đường, Hạ gia còn ở kinh thành, vậy thì chắc chắn sẽ bị Tứ hoàng tử kìm kẹp, nếu như y muốn bảo vệ Hạ gia thì không thể cùng Giang Đình đi Bắc Nhung.
Nếu như đi cùng Giang Đình, y sẽ không còn là chỉ huy sứ của Hạ gia quân nữa. Nhưng y biết, lúc này quả thật là một thời cơ tốt để đi Bắc Nhung.
Vương tử Bắc Nhung là Ba Đồ Lỗ đã chết, chiến sự ở bốn trấn phía Bắc thắng lợi, nếu như biên thành cũng được giữ vững, vậy thì Bắc Nhung sẽ mất cả chì lẫn chài.
Đồng thời vương thất Bắc Nhung cũng sẽ khiến bách tính Bắc Nhung bất mãn cực lớn, nếu như lúc này thừa thắng mà vào, kéo Khả hãn đương nhiệm xuống khỏi vương vị, khi đó chắc chắn sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng sao y nỡ bỏ được Giang Đình chứ?
Giang Đình thở dài: "Nhân gian làm gì có cách nào vẹn cả đôi đường, muốn có được thứ này thì phải bỏ thứ khác, anh yên tâm, với thực lực của em, lại có Khổng Tiêu và Lý Trạch đi cùng, không ai có thể làm tổn thương đến em." Cô sáp lại gân, hôn lên môi y, an ủi: "Chờ em, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi."
Hôm sau trời chưa sáng, tiếng kèn hiệu lệnh trên cổng thành đã vang lên.
Tiếng kèn vừa nặng nề vừa kéo dài kia xuyên thấu hồng hôn, đ.â.m thủng gió tuyết, đánh thức các tướng sĩ đang say ngủ.
Giang Đình đang ngủ say lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Vân Sâm cũng ngồi dậy vào lúc này.
Hạ Vân Sâm vươn tay thắp ngọn đèn dầu, hai người liếc nhìn nhau trong ánh đèn mờ tối, không nói lời nào mà tự mình xoay người xuống giường bắt đầu mặc quân áo.