Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:10:57
Lượt xem: 8
Bọn họ là người tòng quân bảo vệ quốc gia, đương nhiên phải đứng ở phía trước bách tính, giúp bọn họ ngăn chặn tất cả, cho đến giây phút c.h.ế.t trận.
Giang Đình, Hạ Vân Sâm và một số võ tướng khác đều tụ tập đầy đủ, Thần Uy đại tướng quân trâm giọng phân công nhiệm vụ.
Sau khi ông ấy dứt lời, Hạ Vân Sâm đột nhiên nói: "Đại tướng quân, để Giang Đình hộ tống chú ra khỏi thành."
Y lại gọi Khổng Tiêu và Lý Trạch nói: "Hai người các cậu, thêm cả Tạ Ninh, cùng rời đi với Giang Đình.”
Giang Đình đột nhiên nhìn vê phía Hạ Vân Sâm, lại thấy Hạ Vân Sâm cũng đang nhìn cô chăm chú.
Giang Đình chỉ do dự một chốc lát, không đáp lời nhưng Thân Uy đại tướng quân lại mắng: "Tại sao chú phải đi? Cháu coi chú là gì vậy? Tướng sĩ và người dân của chú đều ở đây, cháu muốn để chú lâm trận bỏ chạy ư?”
Ông ấy vừa nói xong thì chợt cảm thấy sau ót đau nhức, mắt tối sầm lại rồi ngã xuống.
Tuy hồi còn trẻ ông ấy cũng là một tướng lĩnh dũng mãnh, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, tốc độ phản ứng kém Hạ Vân Sâm quá nhiều.M u a e b oo k g i a r e l ien he Z A LO : 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7
Binh lính thân cận của ông ấy vội vàng đỡ lấy ông ấy, nhìn Hạ Vân Sâm với vẻ muốn nói lại thôi.
Hạ Vân Sâm thu cánh tay đánh ngất Thần Uy đại tướng quân lại, nói: "Mau rời đi từ đường hâm."
Dứt lời y nhìn Giang Đình một cái, chỉ một chớp mắt ngắn ngủi song lại giống như rất lâu, lâu đến mức khiến y khắc ghi khuôn mặt đầy m.á.u tươi và bụi bẩn, nhưng đôi mắt lại trong trẻo kia của Giang Đình, nhiều năm sau cũng chưa từng quên.
Hai người không nói câu nào, di chuyển thân mình nhanh chân đi về những hướng khác nhau của tường thành.
Giang Đình dẫn Khổng Tiêu, Lý Trạch và binh lính thân cận của đại tướng quân xuống tường thành, Hạ Vân Sâm thì đi vê phía cửa thành, trâm giọng nói: "Một nén nhang sau mở cửa thành!"
Các tướng sĩ nghe vậy thì thúc giục dân chúng rời đi, có người dân thấy vậy thì vừa khóc lớn vừa nhanh chóng chạy vào trong thành, có người lại không muốn đi, sau đó bị cưỡng ép đuổi đi.
Vẻ mặt của các tướng sĩ đều nặng nê, lặng lẽ nắm chặt vũ khí của mình, lau sạch m.á.u tươi trên lưỡi đao.
Cuối cùng đã đến lúc liều c.h.ế.t quyết chiến.
Hôm nay, bọn họ sẽ tôn vong cùng biên thành.
Hạ Vân Sâm ngôi trên ngựa chiến, rất nhiều võ tướng bảo vệ ở bên người y, trên mặt mỗi người đều có biểu cảm thấy c.h.ế.t không sờn.
Cửa lớn nặng nề phát ra tiếng vang khiến người ta tê cả da đầu, lung lay sắp đổ, sắp bị quân địch ngoài thành phá tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-503.html.]
Hạ Vân Sâm quay đầu nhìn lại, thấy dân chúng và mấy người Giang Đình đều đã rút đi, y mới rút kiếm Vấn Trần ra khỏi vỏ.
"Mở cửa thành!"
"Tu... Tu...' Tiếng kèn ra hiệu tấn công cất vang.
Cửa thành không còn gì chống đỡ nên sụp đổ ầm ầm, binh sĩ Bắc Nhung đang tấn công thành còn chưa kịp vui mừng thì một trận mưa mũi tên đã ùn ùn kéo đến.
Toàn bộ mũi tên của biên thành đã dùng hết, các võ tướng cưỡi ngựa hét lên: "Các tướng sĩ! Giết cùng chúng tôi!"
"Giết..."
Quân biên thành đã bị bao vây nhiều ngày nhưng không hề chán chường và suy yếu, trái lại sắc mặt điên cuồng, tinh thân chiến đấu tràn trê, thù mới hận cũ nhiều năm qua cùng nhau dâng lên, hôm nay sẽ chấm dứt tất cải
10 ngàn tướng sĩ còn lại liêu c.h.ế.t xông ra, chỉ chốc lát đã san bằng quân tiên phong của Bắc Nhung.
Quân Bắc Nhung cũng bắt đầu vội vàng nghênh chiến, hai bên đại chiến ở cánh đồng trống rộng lớn bên ngoài biên thành, trong mắt mỗi người đều chỉ có một chữ "Giết...".
Hạ Vân Sâm một mình xông thẳng vào lòng quân địch, tất cả những người ngăn cản y đều trở thành vong hồn dưới kiếm của y, không ai có thể đến gần y.
Trời đã sáng tỏ, nắng ấm chiếu lên tuyết phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe, lập tức bị đông cứng thành băng.
Tất cả tướng sĩ đêu đỏ mắt c.h.é.m giết, quyết chiến đến hơi thở cuối cùng.
Nhưng dù sao quân địch cũng có ưu thế áp đảo vê nhân số, cho dù quân Đại Dĩnh dũng mãnh thiện chiến thì cũng có lúc kiệt sức, huống hồ giữa trời đông tuyết phủ, thể lực của quân Bắc Nhung vốn đã tốt hơn tướng sĩ Đại Dĩnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi tình hình chiến đầu bắt đâu dần dần nghiêng về một phía, đột nhiên có mấy con ngựa phi nhanh từ xa tới, người cưỡi ngựa đi đầu mặc một bộ áo giáp màu đen, tóc dài tán loạn, đuôi tóc tung bay trong gió lớn.
Hai mắt cô lạnh lùng, vẻ mặt kiên quyết, một tay cầm dây cương một tay câm thương, chân đạp trên yên ngựa rồi bay lên khỏi yên ngựa, như một thanh kiếm sắc cắm thẳng vào trong quân địch. Chân cô đạp trên bả vai quân địch, thương dài xoay tròn, san bằng toàn bộ quân địch trước mặt rồi đi thẳng về phía Hạ Vân Sâm.
"Là Giang đại nhân!" Có tướng sĩ hồ †o một tiếng.
"Giang đại nhân trở về rồi!"
"Là Giang đại nhân! Là mấy người Giang đại nhân!"
Các tướng sĩ biên thành kích động không thôi.