Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 505
Cập nhật lúc: 2024-11-13 23:11:01
Lượt xem: 10
Binh sĩ Bắc Nhung đều sững sờ, muốn ngăn cản bọn họ nhưng lại bị binh sĩ Hồi Hộc xông ra từ bốn phía làm tản ra.
Giang Đình và Hạ Vân Sâm lấy lại tinh thân, nhanh chóng quyết định: "Cơ hội tốt! Ngăn binh sĩ Bắc Nhung lại!"
Hạ Vân Sâm tự đứng lên chỗ cao, phất cờ, tất cả binh sĩ Đại Dĩnh nhìn thấy lá cờ lớn đón gió tung bay kia thì đều áp sát về phía Hạ Vân Sâm.
Tướng lĩnh Bắc Nhung thấy tình hình như vậy thì biết không thể kéo dài thêm nữa.
Theo như tin tức, đại quân của Hạ gia quân và đại doanh Đan Đông đang kết thúc chiến tranh ở bốn trấn phía Bắc để gấp rút trở về đây, chậm nhất là ngày mai sẽ đến, đến lúc đó bọn họ muốn đi cũng không đi được. Vốn nghĩ rằng hôm nay dốc hết sức đánh cược một lần được ăn cả ngã về không, công phá biên thành, không ngờ rằng quân bảo vệ biên thành lại ngoan cường như vậy.
Bị vây nhốt hơn mười ngày mà còn có thể lên chiến trường đánh với bọn họ lâu như vậy, còn những con ch.ó Hồi Hộc này nữa, tự dưng lại buông vũ khí, thậm chí còn có khả năng lâm trận phản chiến.
Có thể nói thế cục trên chiến trường thật sự là thay đổi trong nháy mắt.
Tướng lĩnh Bắc Nhung tức không thở nổi, cổ họng ngai ngái, suýt bị tức chết, nhìn quân đội Đại Dĩnh với khí thế hùng hổ kia, chúng chỉ có thể hạ lệnh khẩn cấp: “Rút lui! Rút lui!"
Quân Bắc Nhung đã mất đi ý chí chiến đấu từ lâu nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, nhưng lại bị tướng sĩ Đại Dĩnh đuổi theo g.i.ế.c rất nhiều mới miễn cưỡng rút lui ra ngoài được. Sau khi đồn ép cho quân đội Bắc Nhung chật vật bỏ chạy, tướng sĩ Đại Dĩnh đều ném vũ khí lớn tiếng hoan hô, bọn họ vừa khóc vừa cười, mười mấy ngày bảo vệ, cuối cùng, cuối cùng cũng giữ được!
Bắc Nhung lui binh rồi!
Biên thành giữ được rồi!
Tất cả mọi người đều rơi nước mắt vui mừng, kích động hét lên, cũng nảy sinh sự đồng cảm với binh sĩ Hồi Hộc ở cách đó không xa.
Bọn họ đều là người khát vọng trở về nhà, khát vọng quê hương, khát vọng bảo vệ nhà của mình.
"Công chúa điện hạ, tại sao hôm nay người lại đến đây?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chúng ta còn trở vê Bắc Nhung không?”
Binh sĩ Hồi Hộc vây quanh Nhã Như, vừa vui mừng vừa mê mang hỏi. Bọn họ có thể đi đâu được? Bắc Nhung không chứa chấp bọn họ, cố hương cũng đã trở thành lãnh thổ của Đại Dĩnh, ngoài việc trở thành nô lệ, làm gì còn chỗ nào để bọn họ nương thân?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-505.html.]
Nhã Như nói Không, chúng ta không trở vê Bắc Nhung."
Lúc này, một bóng dáng chậm rãi đi tới, người xung quanh đều nhường chỗ cho cô.
Nhã Như nhìn thấy tướng quân trẻ tuổi kia đi tới thì lập tức lấy ra một bức thư từ trong ngực, hít vào một hơi, bỗng nhiên quỳ sụp xuống, chắp tay dâng lên, lớn tiếng nói: "Tội nhân Nhã Như bái kiến Giang đại nhân!"
Binh sĩ Hồi Hộc đêu sững sờ, thi nhau hét lớn: “Điện hạt”
Điện hạ người làm cái gì vậy!"
"Tại sao người lại quỳ trước người Đại Dĩnh!"
Nhã Như lại lắc đầu, nói: "Các ngươi đừng vội nói chuyện, hãy nghe ta nói hết."
Giang Đình chắp tay đứng đó, lẳng lặng nhìn cô ta.
Nhã Như quỳ gối tiến lên hai bước đến trước mặt Giang Đình, ngẩng đầu dâng thư lên: “Giang đại nhân, đây là, đây là thư do Tần Quyết viết, anh ấy nói chỉ cần tôi mang thư cho ngài, ngài sẽ giúp tôi và con dân của tôi."
So với người kiêu ngạo hống hách, ăn mặc lộng lẫy lúc mới gặp, hiện giờ Nhã Như mặc quân áo giản dị thậm chí là cũ rách, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm nên có vẻ tiều tụy và suy sụp, đôi mắt to sâu thẳm không còn linh động mà có thêm mấy phần chín chắn và cẩn thận dè dặt.
Thấy Giang Đình không nhận thư, cô ta lập tức quỳ gục xuống, nằm sấp trên mặt đất nói:
"Tôi biết Tân Quyết là anh em tốt của ngài, mà tôi đã từng đối xử không tốt với anh ấy, còn cử anh ấy lẻn vào Hạ gia quân làm gian tế, âm mưu đốt cháy lương thảo, nhưng tôi... Tôi không có gì bào chữa cho tội lỗi của mình, nhưng con dân của tôi vô tội."
"Lúc Hồi Hộc mất nước, những bách tính ở lại Hồi Châu đều trở thành bách tính của Đại Dĩnh, nhưng lúc đó cha và anh tôi lại cưỡng ép mang những tướng sĩ này đi, bây giờ bọn họ còn có người thân và con cái ở Hồi Châu, bọn họ không thể về nhà, không được gặp người thân, chỉ có thể làm nô lệ cho Bắc Nhung."
"Nhưng điều này không phải là mong muốn của bọn họ, xin ngài và chỉ huy sứ đại nhân tha cho bọn họ một con đường sống, để bọn họ về nhà, cho dù là trở vê Hồi Châu làm nô lệ cũng tốt hơn sống những ngày tháng thấp thỏm bấp bênh ở Bắc Nhung"
"Chỉ cần Giang đại nhân đồng ý, ngài có thể tùy ý xử lý tôi, ngài muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c muốn róc thịt tôi cũng quyết không kêu một câu, xin ngài... Xin ngài...
Nói xong, bả vai Nhã Như bắt đầu run rẩy, khóc không thành tiếng.