Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 539

Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:36:05
Lượt xem: 12

Khố Liệt Hãn chợt cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.

Chuyện tới bây giờ, vậy mà bên cạnh ông ta lại chẳng có một bóng người giúp đỡ.

Bỗng nhiên, ông ta hung tợn nhìn Giang Đình, từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc. Hôm nay coi như ông ta thua dưới tay con nha đầu này.

Nhưng cho dù chết, ông ta cũng muốn kéo Giang Đình theo!

Ngay sau đó, ông ta hét to một tiếng, dồn hết nội lực trong cơ thể vào trong đại đao, nâng cao tốc độ và sức mạnh của bản thân đến cực hạn rồi nhảy lên c.h.é.m xuống Giang Đình.

Một đao này, Khố Liệt hãn được ăn cả ngã về không, mang theo sức mạnh như bổ núi. Giang Đình biết cô không trốn được.

Ánh mắt cô lạnh lẽo, da mặt cũng căng chặt. Một chân lùi lại chống cơ thể, đôi tay nâng lên đón lấy một kích toàn lực này.

'Keng...'

Tiếng vang inh tai nhức óc làm người điếc tạm thời, sắc mặt Giang Đình thay đổi, cô bị chấn đến phải lùi lại mấy bước còn Khố Liệt Hãn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Lúc này Triệu Khinh Hồng mới chạy tới, duỗi tay đỡ lấy Giang Đình, vội vã hỏi: "Giang đại nhân, ngài không sao chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình nhắm mắt, phun ra một ngụm trọc khí, cả người run rẩy.

Nội lực mạnh mẽ của Khố Liệt Hãn bị kiếm Vấn Trần triệt tiêu hơn nửa, dư lại đánh vào kinh mạch của cô khiến cơ thể cô đau nhức vô cùng nhưng chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Lúc này, một âm thanh nhỏ vang lên.

Hai người vừa cúi đầu thì thấy kiếm Vấn Trần trong tay Giang Đình xuất hiện vết rạn, rồi sau đó gãy thành mấy mảnh.

Giang Đình ngẩn ra, trơ mắt nhìn mảnh kiếm rơi xuống. Triệu Khinh Hồng vội cúi người nhặt lên.

"Giang đại nhân, cái này...'

Đôi môi Giang Đình hơi run rẩy, cô nhìn hắn một cái rồi giao chuôi kiếm cho hắn, nói: “Anh đi thông báo cho bọn họ, nói là Khố Liệt Hãn đã ngã xuống."

Dứt lời, cô hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt nắm tay đi về phía Khố Liệt Hãn.

Khố Liệt Hãn bị nội lực của chính mình phản phệ, lại bị va vào cột nên lúc này miệng phun m.á.u tươi, kinh mạch bị gấy, ánh mắt chứa đây hận thù nhìn về phía Giang Đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-539.html.]

“Tại sao cô... không... Giang Đình ngôi xổm xuống trước mặt ông ta nói: 'Ông muốn hỏi tại sao tôi không sao phải không?”

Cô cố nén đau đớn, lạnh lùng cười: "Bởi vì tôi có bảo kiếm tổ truyền của Hạ gia che chở."

Cô nhìn chằm chằm vào Khố Liệt Hãn, đánh giá Lang Vương đã từng tung hoành thảo nguyên mà nay đang hấp hối trước mặt.

"Ông biết tại sao tôi muốn g.i.ế.c ông không? Thật ra tôi g.i.ế.c ông không phải trả mối thù g.i.ế.c cha mà là vì Hạ Vân Sâm. Ông đã g.i.ế.c cha và anh trai của anh ấy, sau đó còn cấu kết với Tứ hoàng tử của Đại Dĩnh, muốn công phá biên thành, g.i.ế.c dân chúng mà anh ấy muốn bảo vệ. Tôi không thèm quan tâm đến ai, ngoại trừ Hạ Vân Sâm. Cho nên nói gì đi chăng nữa thì ông cũng đều phải chết. Với lại ngôi Khả hãn này, cũng nên đổi người khác lên ngồi rồi."

Đôi mắt Khố Liệt Hãn trừng to tràn đầy không cam lòng. Cổ họng ông ta vang lên ục ục, m.á.u tươi không chịu khống chế ra chảy ra từ khóe miệng, sức sống của ông ta cũng đang nhanh chóng hao hết, con ngươi dần đục ngầu.

Giang Đình không nhìn ông ta nữa, đứng dậy nói: ˆĐi nhé, nhân lúc con trai ông còn chưa hạ táng thì nhanh xuống đó đi cùng đi."

Cô nắm chặt nắm tay, bước từng bước thong thả đi về phía trước.

Khố Liệt Hãn đã chết, những người khác không còn ý nghĩa để tiếp tục chiến đấu nên Triệu Khinh Hồng dẫn người bắt đầu quét dọn chiến trường. Lần này họ tới chỉ dẫn theo mấy chục người, Hạ gia quân và đội quân Hồi Hộc còn ở phía sau.

Triệu Khinh Hồng và đám người Khổng Tiêu đang đứng ở phía trước chờ cô. Tạ Ninh lo lắng sốt ruột tiến lên: "Giang Đình, cô sao rồi? Sao sắc mặt khó coi như vậy? Có phải là bị thương ở đâu không?"

Giang Đình yếu ớt lắc đầu, nhìn về phía Triệu Khinh Hồng, hỏi: "Anh nói thật cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra với Hạ Vân Sâm?”

Triệu Khinh Hồng nghe vậy thì muốn nói nhưng lại thôi.

Đám người Khổng Tiêu cũng quay sang nhìn chằm chằm vào hắn: "Biên thành đã xảy ra chuyện gì sao?”

"Chỉ huy sứ sao rồi?"

"Anh nói nhanh lên, lo lắng c.h.ế.t mất."

Giang Đình lại nói: "Tại sao kiếm Vấn Trần lại ở trong tay anh? Là do anh ấy bảo anh mang đến cho tôi sao?”

Lúc này Triệu Khinh Hồng mới gật đầu, nói: "Đúng vậy... Khoảng bảy ngày trước, biên thành mới hơi ổn định lại thì có người từ kinh thành tới, sau đó... Dùng tội danh thông đồng với địch phản quốc mà áp giải chỉ huy sứ về kinh thành.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

"Cái gì?' Lý Trạch hét lớn: "Dựa vào đâu chứ? Bọn họ có chứng cứ gì? Chỉ huy sứ đại nhân rõ ràng là công thần, không ban thưởng thì thôi đi, dựa vào đâu mà bắt người chứ?"

Tạ Ninh nói: "Vậy ngài ấy tự nguyện đi theo họ sao? Sao ngài ấy không phản kháng? Ngài ấy chạy tới Bắc Nhung tìm chúng ta cũng được mà!"

Loading...