Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 570
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:51:37
Lượt xem: 8
Ba tháng không gặp, Hạ Vân Sâm tiêu tụy gây đi không ít, khuôn mặt vốn anh tuấn như viên ngọc ngày nào giờ chỉ còn một lớp da bọc xương. Có vẻ lông mày, sống mũi, cằm với yết hầu đều lộ rõ hơn, thậm chí trong lúc hôn mê cũng cau mày.
Người hầu cũng chỉ lau người, thay quần áo sạch sẽ cho y, vẫn chưa có thể gội đầu chải đầu, mái tóc đen kia cứ như vậy mà rối tung, xoã ở trên chăn, vùi ở trong cổ.
Giang Đình xốc chăn lên, sờ mu bàn tay Hạ Vân Sâm, phát hiện mặc dù trong phòng đốt chậu than nhưng tay của y lại lạnh như băng.
Cô nhét chậu than sưởi vào trong khuỷu tay y, đắp chăn kỹ cho y. Sau đó lấy cái lược từ ngăn tủ bên cạnh ra, rồi kéo một cái ghế đến ngồi ở trước giường nhẹ nhàng chải tóc cho y Tay câm lược chải xuyên qua những sợi tóc, gỡ những chỗ bị rối ra, nhặt những sợi tóc rụng đó vo lại thành nắm rồi ném vào trong chậu than thiêu hủy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong đầu cô hồi tưởng lại lúc ở quân doanh, Hạ Vân Sâm cũng chải tóc cho cô như vậy, cô luôn chê y chải quá chậm.
Đột Nhiên, tay Giang Đình dừng lại.
Cô chậm rãi vén sợi tóc ra, nhặt từ bên trong ra hai sợi tóc bạc, mở to mắt kéo đứt nó, câm trong tay hồi lâu không nói.
Sau một lúc lâu, cô chớp mắt, một giọt nước mắt đột nhiên rơi ra.
Giang Đình hoảng hốt sờ mặt mình, cô cũng biết khóc ư?
Ấy thấy mà cô lại rơi lệ?
Kiếp trước cô là một người biến đổi gen, nếu nước mắt không có khả năng khử trùng mắt và đôi khi được dùng làm vũ khí thì chúng đã bị xóa khỏi gen của cô rồi.
Nhưng vì sao hôm nay cô lại rơi lệ?
Cô dụi mắt, đặt lược lên lại, đi sang căn phòng bên cạnh, tắm rửa bằng chút nước nóng còn lại rồi thay quần áo sạch sẽ. Sau đó mới trở vê bò lên giường, xốc chăn bên cạnh Hạ Vân Sâm lên, chui vào, ôm cánh tay y, nhắm mắt lại.
Cô quá mệt mỏi, từ khi vào kinh thành tới nay vẫn chưa từng được nghỉ ngơi tử tế. Cô cứ nghĩ về Tứ hoàng tử rồi tạo phản này nọ, cho dù Tứ hoàng tử hiện tại đứng ở bên giường cô, cô cũng muốn ngủ một giấc trước đã.
Giang Đình ngủ rất lâu, ngủ từ sáng đến tối, khi mở mắt ra, cô phát hiện toàn thân mình vùi trong chăn, mồ hôi đầm đìa vì nóng.
Cô nhanh chóng vươn đầu ra ngoài, vừa ngóc lên đã cảm thấy có một bàn tay ấn "Đừng nhúc nhích." Một giọng nam trâm khàn khàn vang lên.
Giang Đình dừng lại, chậm rãi lùi lại vì sợ chạm vào vết thương của Hạ Vân Sâm, sau đó cô thò đầu ra, lập tức đối diện với đôi mắt đẹp của Hạ Vân Sâm đang nhìn cô.
Giang Đình chớp mắt, nhìn đi nơi khác, trợn mắt nói: "Anh, anh tỉnh khi nào vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-570.html.]
"Lúc chiều."
Giang Đình xấu hổ muốn xỉu, bản thân cô còn ngủ lâu hơn người bệnh mới ghê chứ.
"Vậy sao anh không gọi cho em? Lúc ngủ em không chạm vào vết thương của anh đấy chứ?"
"Không, anh không bị thương nặng, chỉ là hơi mức sức nên hôn mê thôi."
Hạ Vân Sâm cúi xuống hơi dịch người một chút, sau đó lấy chăn trùm cả hai người bọn họ lại. Chiếc chăn này lớn quá mức, không biết là do nhà giàu nào cũng vậy hay là do Hạ phu nhân đặc biệt chuẩn bị, đắp được ba người còn sư sức. Hơn nữa, vóc dáng Hạ Vân Sâm lại cao nên chăn dài như vậy cũng không che hết được, che được đầu thì chân bên dưới sẽ lộ ra.
Cô không biết tại sao, nhưng ngửi được hơi thở của Hạ Vân Sâm khiến cô có chút căng thẳng.
Cái này gọi là gì nhỉ, ở gân quê nhà thì rụt rè à? Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp? Tiểu biệt thắng tân hôn?”
Giang Đình suy nghĩ lung tung một hồi, song ngoài miệng thì nghiêm túc nói: 'Không nghiêm trọng cái beep, anh mất nhiều m.á.u như vậy, phải ăn nhiều gan heo vào để bồi bổ đấy có biết chưa.
Hạ Vân Sâm vươn tay đỡ chăn lên, tránh cho nó đè lên mặt hai người, sau đó nói: "Ừm, mới vừa ăn xong." Giang Đình: 'Ăn rồi? Sao anh ăn được..."
"Mẹ sai người đưa đến."
“Anh ăn trên giường à?'
"Ừ... Anh thấy em ngủ ngon nên không gọi, để em ôm cho ấm. Em muốn ngồi dậy ăn chút gì không?”
Giang Đình: “...'
Cô xoa đầu, trong bóng tối mà chuẩn xác nhéo vào cổ Hạ Vân Sâm, gãi gãi,'Chẳng phải mọi người thấy em ngủ như heo rồi sao, anh cố ý làm em xấu hổ đúng không?"
Hạ Vân Sâm khẽ mỉm cười, dùng tay trái nắm lấy cổ tay cô, đột nhiên nghiêng đầu vê phía cô, áp trán vào trán cô nói: "Em ngủ không ngon sao?"
Giang Đình quẫn trí, chống cự: "Ngon vô cùng, anh tránh xa em ra một chút, lỡ như để nứt vết thương thương coi chừng em đánh anh đó.' Hạ Vân Sâm chỉ có thể không làm gì.
Giang Đình thở dài, bọn họ đã không gặp nhau ba tháng, nỗi nhớ sắp nhấn chìm cô rồi. Cô chậm rãi cửa động mông, tựa vào bên cạnh y, hai người đối mặt nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.
"Em hỏi này, ba tháng qua anh có nhớ em không.