Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:56:49
Lượt xem: 22
Lần này ra ngoài, Tân Quyết chỉ xách theo năm mũi tên, bao đựng tên lập tức đã hất.
Mà trong tay Giang Đình không có vũ khí, chỉ có thể ra sức giữ ngựa, chuẩn bị tìm cơ hội kéo người phía trước xuống ngựa, vừa rồi lúc Tân Quyết b.ắ.n tên, cô đã vượt qua anh ta một đoạn dài.
Bốn người chạy một mạch mấy dặm, đột nhiên nghe phía trước có từng trận vó ngựa, Tân Quyết gọi to một tiếng: “Giang Đình! Quay lại!"
Vẻ mặt Giang Đình nặng nề, lập tức thít c.h.ặ.t đ.ầ.u ngựa, cả người dâng lên sự đề phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không biết người tới phía trước là địch hay là bạn, nếu là người một nhà thì tốt, nếu là quân địch... Nhiều quân địch xông vào biên quan như vậy, chứng tỏ quân tuân tra đã bị đánh tan tác tất cả, vậy thì mọi chuyện không ổn rồi.
Giây tiếp theo, hai kẻ địch chạy ở đằng trước giống như gặp phải chuyện hoảng sợ gì đó, có chút hoảng không chọn đường mà chạy trốn theo hướng khác.
Chỉ thấy một hàng ky binh ùn ùn kéo đến, mặc áo giáp của Hạ gia quân, vô cùng dũng mãnh, vây quanh về phía kẻ địch theo kiểu đánh bọc sườn.
Đám ky binh này áo giáp ai nấy cũng đều nhuốm máu, rõ ràng là vừa mới trải qua một cuộc chiến lớn, bọn họ ở trên lưng ngựa kéo cung, tên dài b.ắ.n nhanh ra, ngựa của kẻ địch bị b.ắ.n trúng nên nổi điên, hất mạnh người trên lưng xuống dưới.
Đám ky binh lập tức đi lên bao vây xung quanh kẻ đó.
Giang Đình còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một mũi tên dài đột nhiên xé gió mà đến, cắm thẳng vào bụng con ngựa dưới thân cô.
Con ngựa hí vang một tiếng đau đớn, móng trước giơ lên thật cao, Giang Đình gần như bị hất lên trời.
"Giang Đình!" Ở phía xa, Tần Quyết hét lớn một tiếng, khóe mắt như sắp nứt ra.
Lúc thân thể bay lên không, Giang Đình mắng một tiếng rõ to: "Con mẹ nó!"
Người b.ắ.n tên đã coi cô thành quân địch đấy à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-59.html.]
Chỉ thấy hai tay Giang Đình túm chặt dây cương, kéo mạnh một cái, thân mình uốn cong ở trên không trung với một góc độ kinh người, chân giãm một cái lên trên bụng ngựa, cả người mượn lực nhảy sang bên cạnh, râm một tiếng lăn vào trong bụi cỏ.
"Á,úi..."
Chấn động và va chạm khiến cô hơi choáng váng trong giây lát, có điều lúc cô rơi xuống đất đã bảo vệ đầu, lại mượn lực, trên mặt đất là lớp cỏ thật dày, thế nên chỉ cảm thấy khuỷu tay hơi trây da, m.ô.n.g hơi đau, đầu óc hơi choáng, còn lại những chỗ khác không có gì đáng ngại.
Đám ky binh đã chạy tới chỗ cô, nơi xa, Tần Quyết cũng xuống ngựa, giơ hai tay của mình lên, hô lớn: "Chúng ta là Hạ gia quân doanh! Chúng ta là lính bếp!"
Tần Quyết chạy tới giải thích gì đó với đám ky binh, song Giang Đình vẫn còn hơi choáng váng, nằm thở dốc trên mặt đất.
Lúc này có người hét lớn: "Truyền lệnh của Chỉ huy sứ! Lập tức trở vê doanh! Toàn doanh đề phòng!"
Tiếng bước chân xung quanh rất ồn ào, tiếng vó ngựa dân dân đi xa, Giang Đình vừa ngồi dậy, chợt thấy một đôi chân dài được bao xung quanh bởi chiến ủng cất bước đi tới, dừng lại ở trước mặt cô.
"Đứng lên." Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.
Giang Đình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người tới đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn có cảm giác cực kỳ áp bách, áo giáp trên người y dính vết máu, chiếc cằm bên dưới nửa cái mặt nạ màu bạc căng chặt, cả người toát ra sát ý nghiêm nghị.
"Không nhúc nhích à?”
Giọng điệu của Hạ Vân Sâm bình thản, giọng nói vừa dứt, lúc Giang Đình còn chưa kịp phản ứng lại, y đã duỗi tay túm lấy bả vai Giang Đình xách người lên.
Giang Đình: "Hả? Tôi..."
Sức lực của Hạ Vân Sâm mạnh đến bất ngờ, Giang Đình bất giác cảm thấy, nếu như hai người đối đầu, cô chưa chắc đã là đối thủ của y, kể cả cô có kế thừa kỹ năng của kiếp trước đi nữa.
'Lên ngựa.' Dưới tay Hạ Vân Sâm di chuyển, tóm lấy đai lưng sau eo Giang Đình nhấc lên trên, sau đó ném cô lên trên lưng ngựa.