Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 594
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:55:02
Lượt xem: 10
Trong Hạ gia quân đã không còn Giang Đình và Tân Quyết, Tạ Ninh không thể cứ đi theo Giang Đình và nhờ cô nuôi được. Anh ta là một người đàn ông có chân có tay, có thể tự mình nuôi sống được bản thân mài
Còn một điều nữa chính là, từ trận chiến ở biên thành năm ngoái cho đến Bắc Nhung rôi vê kinh, anh ta đều không giúp gì được trong khi những người khác đều rất mạnh mẽ và giúp đỡ Giang Đình rất nhiều.
Điều này khiến anh ta cảm thấy có chút buồn thương.
Giang Đình dường như thấu hiểu được tâm tư của Tạ Ninh, cô vòng tay qua vai anh ta vỗ nhẹ.
Hai người có chiêu cao ngang nhau, khi Giang Đình còn ở đầu bếp doanh, hai người vẫn thường xuyên kề vai bá cổ với nhau.
“Anh Tạ Ninh.”
"m2?"
"Cảm ơn anh đã đồng hành cùng tôi trong cuộc hành trình này.
Tạ Ninh giật mình, không được tự nhiên nói:'Sao đột nhiên nói cám ơn?”
Giang Đình nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời mỉm cười: "Thì chính là cám ơn anh đó hì hì. Mặc kệ sau này tôi và anh ở nơi nào thì anh vẫn là người anh em tốt nhất của tôi, anh muốn ở lại Bắc Nhung, biên thành hoặc là đi đâu đó cũng được. Tôi đều tôn trọng quyết định của anh."
Tạ Ninh ánh mắt nóng lên, đẩy cô ra: "Thật là, sao cô lại nói mấy lời xúi quẩy thế?
Giang Đình nghiêm túc nói: "Tôi nói nghiêm túc mà." Tạ Ninh dụi dụi mắt, thở dài nói: "Tôi cũng không biết đi nơi nào nữa, Bắc Nhung các cô lại không thiếu đầu bếp. Hơn nữa ở đó lạnh teo, tôi không muốn đi đâu."
Giang Đình gật đầu: “Anh nói có lý, tôi cũng không muốn ở lại đó."
Tạ Ninh gãi đầu: "Nhưng cô phải làm nữ đế Bắc Nhung mà."
Giang Đình đảo mắt, đột nhiên nói: "Hay là tôi dời đô nhể?”
"Dời đô á?"
“Đúng vậy, hiện giờ vương đình cách biên thành xa quá, dù cưỡi ngựa cũng phải 3-4 ngày mới đến nơi được. Mà phương Bắc khổ lạnh muốn xỉu, nếu không thì chúng ta dời đô vê phía Nam đi. Hiện giờ hai bên đã không còn chiến tranh rồi, cứ dứt khoát dời đô đến gần biên cảnh, cuộc sống của dân chúng cũng có thể khá lên hơn."
Lý do chủ yếu là vì cô có thể ở gần biên thành hơn.
Tạ Ninh suy nghĩ một chút, vỗ võ tay: "Dời đô cũng tốt, như vậy nếu tôi ở lại biên thành thì cũng có thể gặp được cô thường xuyên hơn."
Giang Đình đề nghị: "Hay là anh mở một tửu lâu kiểu Bắc Nhung ở biên thành xem?"
Trước đây biên thành và Bắc Nhung như nước với lửa, hễ là thứ gì dính dáng đến yếu tố Bắc Nhung đều sẽ bị người ở biên thành chống đối. Hiện giờ hai bên đã thiết lập quan hệ ngoại giao, cho nên những thứ Bắc Nhung tự nhiên sẽ phổ biến ở biên thành.
Mà Tạ Ninh làm việc trong bếp vương đình đã cải tiến qua một số món của Bắc Nhung để phù hợp hơn với khẩu vị của người Đại Dĩnh, trong khi vẫn giữ được nét đặc trưng của Bắc Nhung.
Tạ Ninh nghe xong cảm thấy đây là một ý kiến hay, vui vẻ nói: "Vậy tôi nghe lời cô mở tửu lâu! Đến lúc đó tôi có thể dẫn cha mẹ tôi đến biên thành để hưởng phúc rồi."
Anh ta càng nghĩ càng thấy đây là một ý kiến hay: "Phủ Nhiếp chính vương chẳng phải ở biên thành sao, thế thì tôi mở tửu lâu gần gân một chút hahaha. Đến lúc đó tướng sĩ Hạ gia quân đến dùng cơm sẽ được giảm giá 60%I 60% hình như hơi nhiều nhế? Có khi nào tôi lỗ vốn không..."
Giang Đình mỉm cười vòng tay qua vai anh ta, hai người cũng đuổi kịp những người khác: "Anh sẽ không lỗ đâu, 50% là được rồi. Hơn nữa bọn họ còn mang lại danh tiếng cho anh mà không phải sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-594.html.]
"Vậy thì cô phải thường xuyên tới ủng hộ tôi nhé."
"Được được, tôi nhất định sẽ tới..."
Đoàn người đi tới đi lui trong núi, vất vả cả ngày, quả nhiên săn được rất nhiều thú rừng lớn nhỏ.
Khi trời tối, các tướng sĩ kéo xe trượt tuyết xuống chân núi để đón bọn họ. Mọi người chất thú rừng lên xe, sau đó sôi nổi trở về.
Đêm đó, họ dựng tạm trại ở khu vực khuất gió và tổ chức một bữa tiệc đốt lửa trại.
Giang Đình chỉ đạo mọi người phân phát toàn bộ thú rừng săn được hôm nay cho các tướng sĩ để ăn thêm, mọi người nhanh chóng chế biến thú rừng rồi nướng trên lửa hoặc nấu trong nồi sắt.
Thính Sương Thính Tuyết chuẩn bị nước nóng, giúp Giang Đình tắm rửa một chút rồi mặc quân áo sạch sẽ.
Giang Đình vừa đi về vừa ngửi mùi trên người mình, xác định không còn mùi m.á.u nữa, mới cẩn thận mở cửa xe ngựa: "Tá đa, em về rồi nè." Cô nhìn quanh, song lại không thấy ai cả.
Cô lại đi một vòng, thấy Hạ Vân Sâm đang trở vê cùng với một thanh kiếm.
Giang Đình cười đi tới: Anh đi đâu vậy?"
Hạ Vân Sâm lấy khăn tay lau mồ hôi, nói: "Luyện kiếm."
Giang Đình đưa tay sờ thắt lưng của y: "Không phải eo bị thương sao, còn luyện kiếm nữa?"
Hạ Vân Sâm nghiêng người tránh bàn tay cô.
Thực ra, y chỉ không muốn chấp nhận rằng vòng eo của mình đã bị trẹo vì một chuyện tâm thường ở độ tuổi trẻ như vậy, thế nên y mới muốn luyện kiếm một chút, cố gắng hồi phục việc trẹo eo.
Giang Đình khoanh tay liếc nhìn y: "Được rồi, xem ra anh cần phải trau dồi bản thân hơn nhể." Cô sờ cằm, nhìn y từ đầu đến chân, khiến Hạ Vân Sâm cảm thấy mình giống như một con dê bị lột lông nằm trên thớt chuẩn bị làm thịt.
Y bước tới, đặt tay lên đỉnh đầu cô, xoay cô về một hướng và nói: "Về thôi nào."
Giang Đình hừ một tiếng: 'Hôm nay tụi em săn được rất nhiều con mồi, anh phải ăn nhiều một chút đấy."
Khi hai người trở về trại, Tạ Ninh lập tức lóc cóc chạy đến mời họ ăn thịt nướng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trạch, Khổng Tiêu và những người khác đều đang ngôi quanh đống lửa trại, háo hức chờ đợi đầu bếp Tạ Ninh phân phát đồ ăn.
Tạ Ninh bưng một mâm lớn nói: "Rất nhiều loại thịt trộn lẫn với nhau, không thể phân biệt được. Dù sao cũng không độc c.h.ế.t đâu, mọi người cứ thoải mái ăn nhá." Giang Đình đưa tay lấy vài xiên thịt lớn đưa cho Hạ Vân Sâm, nói: “Anh ăn thử đi, thịt nướng kiểu Bắc Nhung đấy."
Hạ Vân Sâm nhận lấy, chậm rãi ăn, vừa ăn vừa cau mày, nhìn miếng thịt trong tay: Đây là loại thịt gì?"
Mùi vị có chút quen thuộc nhưng y lại không nhớ mình đã ăn từ khi nào, khi đóng quân ở bốn trấn phía Bắc, y thường cùng đại ca đi săn, ăn rất nhiều thú rừng.
Giang Đình nhìn nhìn xiên thịt: Em cũng không biết nữa. Anh Tạ Ninh, đây là loại thịt gì vậy?”
Tạ Ninh nghe xong, đi tới, nhìn thoáng qua, cười nói: "Ồ, tôi quên nói cho cô biết, cái này tôi đặc biệt chuẩn bị cho Nhiếp chính vương điện hạ đó!"
Hạ Vân Sâm ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn anh ta: "Gì cơ?"
Tạ Ninh cười mờ ám: 'Là thịt hươu! Tráng dương đại bổt Tôi cam đoan tối nay ngài sẽ thấy được kết quả." Giang Đình: 'Phì.... *xx**