Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 599
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:00
Lượt xem: 7
Chẳng qua cô không bỏ hết sính lễ vào kho bạc nhỏ của mình mà chọn cách mang vàng bạc, trang sức và những vật có giá trị khác trong sính lễ vê biên thành, chỉ giữ lại đồ trang trí bằng vải và vật dụng khác để trang trí cho cung điện Bắc Nhung mới.
Sau khi Giang Đình nhận hôn thư, hai nước cũng trao đổi thông gia quốc thư, cuộc hôn nhân được coi là thành công. Ngày hôm sau, Hạ Vân Sâm theo đoàn đưa tặng sính lễ về biên thành, chỉ đợi đến ngày lành tháng tốt để đón dâu mà thôi.
Giang Đình cảm thấy khá không quen với sự ra đi lần này của Hạ Vân Sâm, mặc dù bình thường Hạ Vân Sâm khá ít nói nhưng cảm giác hiện diện của y rất mạnh mẽ.
Bây giờ cô chỉ có thể ăn và ngủ một mình. Trong lúc rảnh rỗi, cô hỏi Thính Tuyết Thính Sương các cô gái ở Đại Dĩnh trước khi kết hôn làm gì.
Thính Sương và Thính Tuyết giải thích cặn kế cho cô các thủ tục trong ngày cưới, còn nói, phụ nữ khi kết hôn thường ở trong phòng để thêu thùa và chuẩn bị của hồi môn.
Giang Đình nhìn kim thêu, trong lòng cảm thấy sợ hãi, câm kiếm thì không sao, nhưng cầm kim thêu thì... Hổng ấy khó quá cho qua hai
Sau đó cô lại hỏi: "Ngoài quân áo, giày dép và chăn mền, ta còn cần chuẩn bị gì nữa?"
Thính Sương cười nói: "Còn cần chuẩn bị đồ đạc, bình thường là giường có màn, tủ quần áo, bàn trang điểm..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình nghe vậy lập tức nói: Vậy ta tốt nhất đi làm mộc!"
Tuy rằng cô biết mình không cân chuẩn bị đồ đạc gì, cô cũng sẽ không đến nhà Hà mà không có giường để ngủ, nhưng nghĩ đến Hạ Vân Sâm đang chuẩn bị đám cưới rất cẩn thận, cô cũng rảnh rỗi, vậy thì tốt nhất cô nên làm vậy. tự tay mình làm ra thứ gì đó, thứ đó rốt cuộc sẽ là của cô ấy.
Cô không giỏi may quần áo và chăn bông nhưng vẫn có thể làm nghề mộc. Thế là cô lập tức sai hạ nhân vương đình đi mời thợ mộc đến, cô muốn đích thân làm một cái giường màn.
Nghe nói cô muốn làm mộc, Lý Trạch, Tạ Ninh và những người khác cũng rất nhàn rỗi đã nhiệt tình đề nghị giúp đỡ.
Ba người cưỡi xe bò lên núi chặt cây, bỏ thân, cạo vỏ rồi chở xuống núi về nơi ở, dưới sự hướng dẫn của người thợ mộc, họ bắt đầu cưa, đục. gỗ. Sau 4-5 ngày làm việc, một chiếc giường có màn trang trí đẹp mắt cuối cùng đã sẵn sàng.
Giang Đình cẩn thận chà nhám, đánh bóng, sơn nước và vẽ hoa văn cho nó. Mặc dù cuối cùng nó trông không đẹp lắm, thậm chí bức tranh trên đó còn hơi buồn cười nhưng thoạt nhìn nó trông rất mạnh mẽ, sử dụng 8-10 năm nữa vẫn không thành vấn đề.
Giang Đình rất hài lòng, lại bảo bọn Thính Sương Thính Tuyết lúc chuẩn bị đệm chăn nhớ phối màu chung với chiếc giường.
Sau khi làm xong chiếc giường có màn trang trí, vốn dĩ cô định rèn sắt khi còn nóng đóng thêm tủ quân áo hay gì đó, nhưng khi nhìn ngày tháng, lại thấy chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày cưới rồi.
Họ đã chọn một ngày tốt lành gần nhất để tổ chức đám cưới của mình, vào ngày này người dân Bắc Nhung bắt đầu ăn mừng vô cùng huy hoàng.
Các dải vải đủ màu tung bay trong gió được treo trên cửa từng nhà, trên đó cài những chiếc lông đuôi chim trĩ vàng óng sặc sỡ tượng trưng cho sự cát tường, đường sá được quét sạch, toàn bộ trâu bò, dê đều bị nhốt trong chuồng, không được phép ra ngoài sủa bậy.
Từ căn lều nỉ nơi Giang Đình ở cho đến bờ sông cách đó mười dặm, đều có rất đông người dân nhiệt tình, ai cũng rạng rỡ vui vẻ, trên tay đêu cầm giỏ cánh hoa.
Mùa xuân càng về, nhiều loài hoa đua nhau khoe sắc trên đồng cỏ và núi non, bách tính hái hoa, khi đôi tân hôn đi ngang qua sẽ rắc những cánh hoa mang lời chúc phúc lên đầu đôi tân hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-599.html.]
Bên ngoài lầu nỉ náo loạn, hôm nay là ngày nữ đế kết hôn, mọi người đều rất phấn chấn, vừa rồi người truyền tin đến báo, xe ngựa của Nhiếp chính vương Đại Dĩnh đã bắt đầu khởi hành qua sông, còn mười dặm nữa, sắp đến nơi rồi.
Với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, bản thân Giang Đình ngược lại vẫn có thể ngồi yên. Cô ăn một bát mì trước, miễn cho lát nữa bận túi bụi không có cơ hội ăn, sau đó cô bắt đầu đi tắm và thay quần áo. Thính Tuyết và hỷ bà mặc cát phục cho cô, sửa sang lại phụ kiện một chút.
Cát phục của cô đã được cải tiến, nó có vẻ lộng lẫy trang nghiêm truyền thống của Đại Dĩnh nhưng phong cách đơn giản và dễ di chuyển hơn, người thợ thêu khéo léo cũng kết hợp một số yếu tố Bắc Nhung vào trong đó.
Mũ đội đầu chủ yếu đơn giản, một lớp phấn mỏng và son môi làm nổi bật hoàn hảo vẻ ngoài vốn đã nổi bật của Giang Đình, song vẫn không hề lấn át trang phục và mũ đội đầu mà ngược lại khiến toàn bộ cơ thể cô trông đẹp hơn, vừa lộ ra sự dịu dàng của người nữ vừa có chút gì đó khí khái hào hùng.
Giang Đình nhìn vào gương mỉm cười, người trong gương cũng mỉm cười, rạng rỡ hệt như ánh bình minh.
Cô tóm tắt một cách đơn giản: "Trông cũng ổn ghê ha."
Khổng Tiêu cười nói: "Bệ hạ, ngài thật xinh đẹp!"
Nhã Như kêu lên: Hôm nay ngài đúng là một thần nữ giáng thế thực sự đó, đợi lát nữa Nhiếp chính vương nhìn thấy ngài sẽ bị mê hoặc c.h.ế.t mất!"
Giang Đình ho nhẹ một tiếng: "Ừm, hôm nay các cô cũng rất xinh."
Khổng Tiêu hiện tại là nữ quan của cô, là muốn theo cô gả đi. Hôm nay nàng ăn mặc rất trịnh trọng, khiến đám Thính Sương, Thính Tuyết quen nhìn thấy nàng mặc trang phục nam giới đều không thể tin vào mắt mình.
Hai ngày trước Nhã Như đặc biệt từ Hồi Hộc đến để tiễn cô đi lấy chồng, hôm nay cô ta ăn mặc cũng rất sang trọng, nói rằng không thể để làm mất mặt nhà ngoại Giang Đình được.
Thính Tuyết cười nói: "Bệ hạ, Khổng đại nhân, mọi người xem có còn gì không ổn không ạ? Giờ lành sắp đến rồi."
Giang Đình quay người nhìn chung quanh: "Không có vấn đề."
Hỷ bà cười sảng khoái nói: "Diện mạo của bệ hạ thật sự khiến phụ nữ trong nước không thể rời mắt. Dân phụ nghĩ sắp tới, trong mười tân nương sẽ có tám cô là bắt chước bộ cát phục hôm nay của ngài đấy."
Giang Đình nhướng mày, nhéo vòng eo của mình, lại sờ đầu tóc, đắc ý nói: "Thật sự đẹp vậy à?”
Mấy người đồng loạt gật đầu.
"Vậy để cho các cô ấy học cách không trùm khăn che đầu lại, ngày cưới trọng đại của bản thân đương nhiên phải mở to mắt xem thật kỹ rồi."
Lúc này, bên ngoài truyên đến một giọng nói: "Bệ hại Đội đón dâu còn hai dặm nữa sẽ đến!"
Mọi người cả trong lẫn ngoài nghe vậy đều trở nên căng thẳng, thậm chí còn lo lắng hơn cả bản thân sắp thành thân nữa.
Giang Đình cười nói: "Ha ha nhìn mấy người kia, sao lại căng thẳng thế hả? Đi nào, kết hôn thôi!"